Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1063 - Chương 1073: Giá Trị Độc Nhất Vô Nhị

Chương 1073: Giá trị độc nhất vô nhị
 

Trên một mặt bàn không lớn bày một khối đá đen thui, trong đó có tia sáng lốm đốm, trông qua như kim cương đốm nhỏ, khiến người khác có cảm giác sáng chói.

- Cái này của anh là thiên thạch nhỉ, trông qua rất kỳ quái...

Chủ quầy hàng là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, cười nói:

- Xác thực là thiên thạch, khối thiên thạch này truyền thừa của nhà chúng tôi, lúc trước tổng cộng có hai khối, trong đó có một khối đã bị hòa tan rèn lẫn trong kiếm, thanh kiếm này vô cùng nổi danh là kiếm cổ chém sắt như chém bùn, chính là thanh Ngư Trường Kiếm bị thích khách Chuyên Chư đặt trong bụng cá dùng để ám sát Doanh Chính kia...

Mọi người vừa nghe thấy vậy lập tức ồn ào, không ít người tỏ vẻ nghi ngờ.

- Thật hay giả vậy, lời thổi phồng này của anh chém hơi lợi hại đấy nhỉ?

- Dù sao anh nói thế nào cũng được, cũng không có ai có thể chứng minh được điểm này...

- Ngừng đi, khối thiên thạch rèn Ngư Trường Kiếm là tổ tiên nhà anh cung cấp à?

- Quả nhiên toàn lời nói dối thổi phồng, xe lửa toàn nhờ đẩy thôi!

Người đàn ông trung niên thấy mọi người không tin lập tức có chút gấp gáp:

- Tôi thật sự không lừa các vị. Tổ tiên của tôi là thợ đúc kiếm, đương nhiên không phải thợ đúc kiếm nổi danh như Âu Dã Tử, nhưng người vì vậy mà nhận biết được chất liệu tốt xấu, người ngẫu nhiên có một ngày thấy được trời đất bốc cháy, thiên thạch rơi xuống, cuối cùng tìm được hai khối thiên thạch một lớn một nhỏ, người dùng tất cả biện pháp lại không thể luyện chế được liền cầm đi cầu kiến vị đại sư đúc Ngư Trường Kiếm kia, đúng lúc đúc ra được Ngư Trường Kiếm, vị đại sư kia dùng phương pháp xử lý đặc biệt, cuối cùng hòa tan được thiên thạch trộn lẫn rèn ra Ngư Trường Kiếm, tạo nên thanh kiếm vô cùng sắc bén, thổi nhẹ đứt tóc, nếu đặt trong tay cao thủ, quán chú nội khí thì sẽ là chém sắt như chém bùn...

Một người đàn ông vây xem cười nói:

- Anh nói dễ nghe như vậy thì sao anh không dùng khối đá kia đúc thành thanh kiếm tốt một lần nữa, vì sao phải bán?

Chủ sạp cười khổ nói:

- Anh cho rằng tôi muốn bán lắm sao, chỉ vì trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi rất cần tiền mà thôi. Huống hồ gì xã hội hiện đại cho dù thực sự đúc kiếm, tôi có dám cầm đi bán loạn không, đây căn bản không có tác dụng gì, hơn nữa tôi cũng không có bản lĩnh đúc kiếm này, thứ này nhiệt độ cao bình thường không hòa tan được nó, vô cùng cứng...

Người đàn ông vây xem cười nói:

- Anh cũng biết thứ này cho dù mang đi đúc kiếm, cho dù có sắc bén đi nữa cũng không có tác dụng gì, hiện giờ người có thân phận đặc biệt một chút có ai dám cầm kiếm chạy khắp nơi kia chứ?

Chủ sạp cười nói:

- Tôi cũng không nói thứ này nhất định dùng để đúc kiếm, xem như sở thích của bản thân, chỉ cần công nghệ đủ cao, cho dù dùng để đúc nhẫn, vòng tay cũng được, hoặc chế tạo ra những đồ mỹ nghệ khác cũng được, thứ chất liệu này nếu không trộn với sắt thép, luyện chế thuần tạo ra hào quang sáng như những vì sao như mặt ngoài này vậy, sẽ vô cùng đẹp mắt, hơn nữa còn rất rắn chắc...

Chủ sạp vừa nói vừa tiện tay nâng một vật bằng sắt lên, tiện tay nặng nề đập lên khối đá kia, tia lửa bắn ra khắp nơi, hòn đá kia lại không có chút phản ứng nào.

- Độ cứng rất cao.

Tần Dương sờ lên cái mũi, trong ánh mắt có hai phần hiếu kỳ.

Giống như lời chủ sạp nói, nếu mua được dùng chế tạo vũ khí gì, Tần Dương thật sự không có hứng thú, nhưng khối đá kia xinh đẹp như vậy, nếu luyện chế ra cũng đẹp như thế, như vậy dùng để chế tạo ra vật đặc biệt gì đó, dù là tặng hay bản thân dùng hiển nhiên đều rất có ý nghĩa kỷ niệm.

- Vậy anh dự định bán ra bao nhiêu tiền?

Chủ sạp xoa tay nói:

- Tôi dự định bán năm triệu, nếu có người đấu giá thì người trả giá cao sẽ được. Khối đá này chỉ có một... à, đúng rồi, chỗ này còn có giấy chứng nhận của ban ngành có quyền giám định khối đá này, chứng minh khối đá kia xác thực là thiên thạch ngoài hành tinh, không phải quáng thạch hiếm thấy thuộc về Trái Đất, các vị có thể nhìn một chút, vả lại tôi cũng không dám bán hàng giả, nếu không sau này hành tẩu ra sao được?

- Năm triệu? Sao anh không đi cướp luôn đi, một khối đá nát mà thôi, anh thật sự cho là đang bán kim cương à.

Chủ sạp cười giải thích:

- Kim cương có lẽ có rất nhiều, nhưng khối thiên thạch này của tôi cũng chỉ có một, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra có thể là một khối duy nhất trên thế giới này, như vậy chỉ cần dính một chút thôi là giá tiền của nó đã cao rồi, cũng có thể hiểu được mà.

Tô Mục Dao nghiêng đầu nhìn Tần Dương:

- Trông anh có vẻ rất có hứng thú, dự định ra tay không?

Tần Dương không phủ nhận:

- Ừ, có chút động tâm, lấy làm ra mấy món đồ chơi khá có ý nghĩa, dù sao giống như lời người này nói, thứ này chỉ cần là duy nhất thì đã có chút thú vị rồi.

- Vậy thì mua lại.

Tư Đồ Dương vẫn luôn đi theo bên cạnh Tần Dương không nói chuyện bỗng nhiên tiếp một câu, sau đó trực tiếp mở miệng nói với chủ sạp kia:

- Năm triệu, tôi muốn lấy!

Toàn bộ đám người vây quanh đều quay đầu nhìn Tư Đồ Dương, sau đó ánh mắt lại thuận thế nhìn gương mặt Tần Dương, rất nhanh có người nhận ra Tần Dương.

- Tần Dương Ẩn Môn, cô gái kia hình như là bạn của anh ta...

Chủ sạp thấy Tư Đồ Dương mở miệng lập tức nở nụ cười, thở dài một hơi.

Những lời gã nói trước đó cũng không phải giả, nhưng dù sao cũng chỉ là một khối đá không tính là lớn, nếu thật sự muốn bán với cái giá năm triệu thì vẫn đắt, nhưng cũng như lời gã nói, chỉ có một, luôn có người thích khái niệm duy nhất này, dù sao ở đây cũng có rất nhiều người đều là người của gia tộc tu hành hoặc môn phái, trong nhà có tiền, năm triệu đối với họ mà nói chẳng qua chỉ là một con số nhỏ thôi.

- Vị tiểu thư này rất hào phóng, còn có những người khác muốn mua không, nếu không thì tôi liền bán cho vị tiểu thư này...

- Tôi ra sáu triệu!

Chủ sạp còn chưa nói hết lời thì một giọng nói vang dội chen vào, trong giọng điệu không hề che giấu sự đối chọi gay gắt.

Tần Dương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lục Phù Trầm đi từ phía sau tới, ánh mắt nhìn khối đá kia, hai mắt hơi tỏa sáng.

Lông mày Tư Đồ Dương nhíu chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Phù Trầm:

- Lục Phù Trầm, anh muốn tranh với tôi sao?

Lục Phù Trầm đi tới trước bàn, sờ khối đá kia một cái, cẩn thận quan sát, còn nhìn báo cáo kiểm nghiệm kia, sau đó mới quay đầu nhìn Tư Đồ Dương:

- Ông chủ nói mọi người ai ra giá cao thì được, chẳng lẽ tôi không thể ra giá sao?

Tư Đồ Dương hừ lạnh một tiếng:

- Bảy triệu!

Lục Phù Trầm cười khà khà, ánh mắt khiêu khích nhìn Tư Đồ Dương:

- Bảy triệu không trăm linh một ngàn.

Ánh mắt Tư Đồ Dương lạnh lùng hơn hẳn:

- Muốn so ai nhiều tiền hơn sao, cẩn thận không trả nổi tiền, khi đó thứ mất đi không chỉ là mặt của mình, mà còn mất mặt Lục gia nữa đấy.

Lục Phù Trầm cười lạnh:

- Cô quản được tôi à? Biết cô có tiền, vậy thì cô cho đi.

Tư Đồ Dương cười ha ha, trong tiếng cười lại không có chút vui vẻ nào:

- Biết tôi có tiền còn muốn tranh với tôi, anh cố ý đúng không?

Lục Phù Trầm cười khà khà, đi tới gần, vẻ mặt có phần âm lãnh:

- Đúng vậy, tôi cố ý đấy, kêu giá đi, tiếp tục kêu đi...
Bình Luận (0)
Comment