Chương 1074: Tôi là sinh viên nghèo, không tranh được với anh
Sắc mặt Tần Dương âm trầm, mẹ nó, lời này nghe sao lại khó chịu như vậy nhỉ?
Cô kêu đi, tiếp tục kêu đi?
Sao lại có loại cảm giác đang xem clip người lớn thế này?
Sắc mặt Tư Đồ Hương càng lạnh lẽo hơn, mở miệng nói:
- Tám triệu.
Lục Phù Trầm mỉm cười:
- Tám triệu không trăm linh một ngàn.
Tư Đồ Hương nhíu mày, đang muốn tiếp tục thì Tần Dương bỗng nhiên nói:
- Tùy tiện kêu đi, hòm hòm là được rồi, gã muốn thì để gã có được, một khối đá mà thôi, tám triệu, kim cương phải mua bao nhiêu carat mới được.
Tư Đồ Hương quay đầu nhìn Tần Dương, Tần Dương cười nói:
- Mặc dù chúng ta không thiếu tiền, nhưng cũng không thể coi tiền như rác chứ.
Tư Đồ Hương mím môi, quay đầu lạnh giọng kêu:
- Mười triệu!
Sau khi Tư Đồ Hương kêu xong, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Phù Trầm, ánh mắt không sắc bén như khi nãy, chỉ có trào phúng.
Lục Phù Trầm nghe thấy lời Tần Dương nói, lại nhìn sang Tư Đồ Hương bỗng nhiên tăng giá thêm hai triệu, giá cả trực tiếp xoáy tới mười triệu liền không tăng giá nữa.
Toàn bộ ánh mắt người xung quanh đều nhìn tới Lục Phù Trầm, tất cả mọi người nhìn liền hiểu ra thái độ của Tư Đồ Hương.
Anh được lắm, vậy anh tăng giá đi, anh tăng giá nữa thì cho anh thôi!
Không chơi cùng cô!
Lục gia có tiền, bản thân Lục Phù Trầm cũng có công ty riêng, mười triệu gã có thể đào ra được, nhưng mười triệu này đối với Lục Phù Trầm lại không phải con số nhỏ.
Lục Phù Trầm căn bản không muốn mua khối thiên thạch kia, gã chỉ cố ý gây rối, cố ý nâng giá lên mà thôi. Gã biết Tư Đồ Hương là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, là người có tiền, cho nên gã định hố Tư Đồ Hương một phen, nhưng Tần Dương vừa tỏ thái độ, ngược lại khiến Lục Phù Trầm phải nhảy dựng lên.
Kêu, hay không kêu đây?
Không kêu thì chẳng phải sẽ bị người ta coi thường, không làm người ta mất mặt được ngược lại còn mất mặt chính mình hay sao?
Kêu đi, mười triệu cũng không phải một con số nhỏ, mặc dù khối đá này trông qua quả thật không tệ, nhưng thiên thạch mà thôi, thiên thạch trên thế giới này còn ít sao?
- Mười triệu không trăm linh một ngàn!
Trong đầu Lục Phù Trầm nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, cho dù mua lại rồi cùng lắm sau này tìm kẻ coi tiền như rác bán đi, gã cũng không phí công.
Lục Phù Trầm âm trầm cắn răng, lại một lần nữa kêu giá, sau đó khiêu khích nhìn Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương mỉm cười, không nói không rằng, dứt khoát kêu:
- Mười một triệu!
Lục Phù Trầm nhìn bộ dạng trấn định này của Tư Đồ Hương, trong lòng thả lỏng, cảm xúc khi nãy nghĩ mà sợ hãi, muốn khiến gã buông tay, xem ra cô thật sự muốn như vậy nhỉ.
Trong lòng Lục Phù Trầm nghĩ như vậy, cười ha ha, tỏ vẻ thổ hào:
- Thêm mười ngàn!
Tiếp đi, cho cô kêu giá tới mười lăm triệu!
Thứ năm triệu, gài cô mười triệu cũng không tốn bao nhiêu.
Ngay khi Lục Phù Trầm ổn định chờ đợi Tư Đồ Hương tiếp tục kêu giá, Tư Đồ Hương mỉm cười, lạnh nhạt mở miệng nói:
- Được rồi, cho anh, mười một triệu một trăm mười ngàn, anh quả nhiên đủ quang côn!
Cái gì?
Lục Phù Trầm mở to hai mắt, thiếu chút nữa thốt ra "Tại sao cô không kêu nữa", cũng may kịp phản ứng, cứng rắn nuốt lại những lời này xuống.
Nếu người ta cũng không kêu giá nữa, như vậy bản thân gã hỏi tới không phải tự dâng mặt lên cho người khác đánh sao?
- Ha ha, cô chính là chủ của tập đoàn Hoàn Vũ đấy, chút tiền ấy đã khiến cô phải rút lui rồi sao?
Tư Đồ Hương cười lãnh đạm nói:
- Không ít, hơn mười triệu rồi, không kém một phần ngàn giá trị của công ty tôi, đủ cho bao nhiêu nhân viên công ty tôi cố gắng kiếm tiền trong một, hai ngày rồi, chỉ là một khối thiên thạch mà thôi, đâu đáng tiền như vậy?
Nụ cười trên gương mặt Lục Phù Trầm lập tức cứng lại, cảm giác trên mặt bị hung hăng tát một cái.
Mặc dù Lục Phù Trầm kêu giá thắng, vốn dĩ muốn nhục nhã Tư Đồ Hương, nhưng lại bị Tư Đồ Hương dứt khoát tát lại một cái.
Một phần ngàn?
Đủ lợi nhuận của công ty một, hai ngày?
Trong lòng Lục Phù Trầm vốn đắc ý nháy mắt đã không còn, bản thân lấy ra hơn mười triệu còn khó khăn, tài chính công ty e rằng cũng phải cấp bách một thời gian, nhưng so với đối phương...
Tần Dương nhìn nụ cười cứng ngắc này của Lục Phù Trầm, trong lòng lập tức muốn cười.
Gã này nhìn qua dường như cũng không phải thật sự muốn mua khối thiên thạch này, chỉ cố ý tới hố người ta mà thôi, hôm nay lại bị phá bởi chính tay mình, cũng không biết tâm tình của gã sẽ như thế nào?
Tần Dương chắp tay cười nói:
- Chúc mừng Lục tiên sinh, thật ra tôi rất thích khối đá này, nhưng Lục tiên sinh quá khí phách, một sinh viên nghèo như tôi không tranh được với anh...
Trong đám người xung quanh lập tức vang lên tiếng cười, ánh mắt mọi người nhìn Lục Phù Trầm vừa cổ quái vừa đồng tình.
Sinh viên nghèo?
Không tranh được?
Truyền thuyết Ẩn Môn phú khả địch quốc, Tần Dương là đệ tử của Ẩn Môn có thể thiếu tiền sao?
Không nói tới thân phận đệ tử Ẩn Môn, Tần Dương còn là chủ của công ty sản xuất sản phẩm sức khỏe Thiểm Điện, Thang Tam Nguyên của Tần thị này bán hot cả nước, có thể nói mỗi ngày lời đấu vàng, mười triệu tính là gì?
Lời Tần Dương còn chưa nói xong đã chắp tay, sau đó xoay người rời đi, không hề lưu luyến cười nói với Tư Đồ Hương:
- Đi thôi.
Tư Đồ Hương không hề do dự xoay người rời đi cùng Tần Dương, Tô Mục Dao liếc mắt nhìn khối thiên thạch kia, mỉm cười, trong ánh mắt nhìn Tần Dương có phần thoải mái.
Cô nhìn ra được Tần Dương vốn dĩ muốn mua, nhưng Tần Dương cuối cùng lại thay đổi mục đích, tình nguyện không cần cũng không để Lục Phù Trầm thực hiện được quỷ kế, nếu không cuối cùng phải tiêu hai, ba chục triệu mua một khối đá, sợ rằng tranh thắng cũng không nuốt được cơn tức này, còn bị người khác chê cười, sau lưng bị đánh giá là kẻ ngốc.
- Thứ này là duy nhất, không cảm thấy tiếc nuối sao?
Tần Dương mỉm cười nhìn Tô Mục Dao nói:
- Những thứ cô muốn có quá nhiều cả đời có thể không chiếm được, nếu mọi chuyện phải tranh tới mức đầu rơi máu chảy, như vậy cuộc đời còn không phải rất mệt mỏi sao.
- Tôi quả thật có suy nghĩ kia, nhưng nếu gã đã muốn đoạt, thì để hắn đoạt đi, tuy thứ duy nhất này khá có ý nghĩa, nhưng hơn mười triệu càng có thể làm được nhiều thứ khác, cũng sẽ có giá trị không kém, không cần phải bị kẻ khác hố, nhất là khi biết rõ đối phương hố mình mà còn nhảy vào, như vậy không phải chứng minh tiền mình nhiều hơn, mà là chứng minh bản thân ngu ngốc!
Tần Dương ngừng lại một chút, quay đầu liếc mắt nhìn chủ quầy vui vẻ ra mặt, lại nhìn sắc mặt trái ngược của Lục Phù Trầm, nở nụ cười tà ác:
- Tôi dám đánh cuộc, Lục Phù Trầm mua được tảng đá kia, nhưng nội tâm của gã chắc chắn không sung sướng gì, khà khà...
Tô Mục Dao và Tư Đồ Hương đều cười vui vẻ trước lời Tần Dương nói, Tô Mục Dao cũng không có ý kiến gì, nhưng Tư Đồ Hương quả thật có một chút khó chịu, nhưng Tần Dương vừa nói như vậy, chút khó chịu trong lòng cô cũng đã tan thành mây khói.
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng nói:
- Non nước có tương ngộ, ngày nào đó gã thua trong tay anh, phải bắt gã lấy cục đá kia ra!
Tần Dương cười ha ha:
- Thật ra muốn có khối đá kia cũng không phức tạp.
Hai mắt Tư Đồ Hương sáng lên:
- Có cách gì?
Tần Dương cười hì hì nói:
- Mời gã đánh cuộc cũng được, loại như gã căm thù tôi, oán hận người của tôi thì tính cách sẽ như một quả pháo, chỉ châm ngòi một chút rất dễ bạo nổ...