Chương 1078: Những kẻ chết đuối đều biết bơi
Khi Long Thất đi xuống đài, cả gương mặt đều là ý cười khổ bất lực.
Long Thất là một cao thủ, trong đám thanh niên tu hành cả Trung Hoa chắc chắn cũng được coi là thiên tài, nếu không hắn cũng không có tư cách leo lên đài kia, dù sao người có can đảm leo lên lôi đài thi đấu tổ thanh niên cũng là cao thủ Đại Thành, hơn nữa cũng không phải chỉ mới tiến vào cảnh giới Đại Thành, đều là cao thủ trên khiếu huyệt hai mươi sáu, hai mươi bảy.
Thế nhưng hàng so với hàng phải ném đi, người so với người thì chết người, Long Thất là thiên tài, nhưng Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh còn là thiên tài trong thiên tài, dù Long Thất lợi hại nhưng so sánh với Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh hiển nhiên không có bất kỳ phần thắng nào, nói cách khác, mạng của hắn rất xui xẻo, không có gì bất ngờ thì hắn sẽ bị đào thải ngay vòng đầu tiên.
Trần Hầu chạy tới từ phía sau, ôm bả vai Long Thất, cười ha ha nói:
- Cái miệng anh quạ đen thật đấy, thật sự bị anh nói trúng rồi.
Long Thất bất lực lắc đầu:
- Như vậy cũng tốt, bại bởi Triệu Thanh Long cũng không tính là mất mặt, ít nhất không cần bị anh đánh cho mặt xám mày tro.
Trần Hầu cười khà khà nói lời khích lệ:
- Sao anh đã sợ rồi, chiến đấu chung quy cũng có ngoài ý muốn, là phải dựa vào quyền cước đánh ra, cũng không phải so chiều cao, anh cố gắng một chút, lỡ như bạo lạnh thì sao, nếu anh trực tiếp đánh gục được Triệu Thanh Long, như vậy anh chắc chắn sẽ nổi danh cả nước đấy.
Long Thất bĩu môi, cười lạnh nói:
- Triệu Thanh Long hay Vân Bạch Linh đều nổi danh qua từng trận đấu đấy, anh cho là bọn họ đều là kẻ ngốc bế quan tu hành không có kinh nghiệm chiến đấu sao, làm gì có nhiều bạo lạnh như vậy, anh cho rằng đây là trận thi đấu bóng đá à, nếu không anh đi trao đổi với Triệu Thanh Long đi, bảo anh ta thua tôi?
Vẻ mặt Trần Hầu biểu lộ ra có chút ngượng ngùng:
- Anh cũng nói rồi mà, đây cũng không phải thi đấu bóng đá, còn có thể đi cửa ngầm sao, cuộc so tài này có thể đang mang cả danh dự và sự tôn nghiêm của sư môn của anh ta, làm sao có thể làm xằng làm bậy được, chẳng qua tôi rất ngạc nhiên, tỉ lệ đặc cược trên bàn cá độ của anh và Triệu Thanh Long là bao nhiêu?
Long Thất cười nói:
- Có thể, đợi lát nữa nhìn xem, nếu không anh mua tôi thắng đi, tôi nghĩ tỉ lệ đặt cược nhất định sẽ rất cao.
Trần Hầu vỗ bả vai Long Thất:
- Không thành vấn đề, tôi có thể đặt mười đồng cho anh thắng, an ủi tinh thần anh một chút!
- Cút đi!
Long Thất bị lời của Trần Hầu chọc vui vẻ, đá một cước đá văng Trần Hầu ra.
Tần Dương nghe lời hai người nói chuyện, thoáng tò mò hỏi:
- Thi đấu này còn có bàn cá độ sao?
Trần Hầu cười nói:
- Đúng vậy, bàn cá độ này do tổ ủy viên đại hội liên minh người tu hành tổ chức, bình thường các hoạt đồng đều cần có kinh phí, bọn họ đương nhiên cũng phải lời ít tiền rồi, lông cừu mọc trên thân cừu, đâu thể luôn để nhà ai cũng quyên tiền được, dù là người có tiền nhưng có ai có tiền mà khôn phải gió lớn thổi tới, không phải sao?
Long Thất cười nói:
- Nếu anh có hứng thú có thể tham dự một chút, bàn cá độ căn bản không giới hạn tiền cược, từ mười ngàn tệ trở lên, còn không ngừng tăng lên, đương nhiên, nếu anh đặt quá lớn thì người ta cũng phải lo lắng tiếp chiêu thế nào.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đã có bàn cá độ, vậy có thể có mờ ám không?
Trần Hầu lắc đầu nói:
- Không thể nào, nếu bàn cá độ là do gia tộc nào đó mở thì có lẽ thật sự sẽ vì thắng tiền mà thu mua tuyển thủ dự thi, nhưng đây là bàn cá độ do tổ ủy viên mở, đương nhiên phải rất công bằng công chính, coi như cho mọi người tăng thêm trò tiêu khiển, dù sao có rất nhiều người rảnh rỗi, cho dù là xem so tài thì mua một chút, rồi xem so tài, như vậy tâm trạng cũng sẽ hoàn toàn khác.
Long Thất bổ sung:
- Cái này gọi là gia tăng cảm giác tham dự, anh cũng hi vọng ánh mắt của bản thân đúng, đương nhiên sẽ lo lắng cho trận đấu rồi.
Tần Dương gật đầu nhẹ, cười nói:
- Chính là ý này, vì để tăng cảm giác tham dự so tài, có muốn tôi mua anh thắng mười ngàn tệ hay không?
Long Thất cười mắng:
- Các người cũng đừng trêu đùa tôi nữa, mười ngàn chi bằng mời tôi ăn bữa hải sản lớn đi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Được đấy, đợi quay về Trung Hải hẹn.
Long Thất nghiêm túc gật đầu nói:
- Lúc trước vẫn luôn muốn làm quen với anh, nhưng lại không có cơ hội thích hợp, hiện giờ đã quen biết rồi, sau này tất cả mọi người ở Trung Hải, có cơ hội gặp mặt nhiều hơn.
Tần Dương gật đầu:
- Không thành vấn đề, có thể hẹn bất cứ lúc nào, ngày thường tôi đều khá rảnh rỗi.
Trần Hầu chép chép miệng:
- Không phải anh mở công ty lớn sao, anh không quản lý sự vụ sao?
Tần Dương cười nói:
- Tôi cũng không hợp với loại việc đấy, cũng không lo chuyện không đâu, để người chuyên nghiệp quản lý tốt hơn. Chút sản nghiệp này của tôi tính là gì, anh xem tập đoàn Hoàn Vũ của Tư Đồ Hương kìa, công ty trên chục tỷ, nhưng chẳng phải cũng một tay vung tiền chuyện gì cũng không quản sao, nói ra tôi chỉ mua rìu qua mắt thợ trước mặt cô ấy mà thôi.
Tư Đồ Hương bĩu môi nói:
- Lúc trước tôi cũng có quản lý sự vụ công ty, lần đầu tiên khi anh gặp tôi, không phải tôi đang ở trong phòng làm việc ở công ty đó sao?
Tần Dương cười khà khà, nhớ tới hắn và Tư Đồ Hương lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng có mấy phần vui vẻ.
Hai người trước kia đánh tới tôi sống anh chết, có ai biết được cuối cùng sẽ thành quan hệ như thế này?
Tư Đồ Hương nhìn thái độ của Tần Dương, đại khái cũng biết Tần Dương đang suy nghĩ điều gì, khóe miệng cũng nhếch lên lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Có một số việc chỉ có hai người bọn họ ở trong cuộc mới biết, sự phức tạp trong chuyện này hiện giờ đã trở thành ký ức khắc sâu rồi.
Khi đang nói chuyện, số 1 và số 2 cũng đã tự đi lên đài thi đấu, sau khi tự ghi danh liền bắt đầu đánh nhau, hai bên đều liều mạng rất lợi hại, đánh rất hung.
Tần Dương nhìn một vòng xung quanh, tò mò hỏi:
- Không phải mấy anh nói có bàn cá độ sao, sao lại đấu võ rồi?
Trần Hầu cười nói:
- Giữa mỗi trận đều có mấy phút, nếu muốn đặt cược thì đến thẳng bàn cá độ thế chấp là được, trực tiếp khóa số thẻ ngân hàng của anh, bọn họ sẽ đưa cho anh một cái máy giống như máy pos, tự anh thao tác, chuyển tiền qua, ghi chú ai thắng là được, rất đơn giản, sao, thực sự có hứng thú rồi?
Tần Dương lắc đầu:
- Không, tôi chỉ hỏi một chút thôi, chẳng qua có chút hiếu kỳ, đợi xem trận cuối cùng đi, mấy trận đấu bây giờ không có ý nghĩa gì cả.
Trần Hầu cười khà khà nói:
- Nếu thật muốn đặt cược thì trận của tôi anh mua tôi thắng đi, nhất định có thể thắng được ít tiền, nhưng hẳn tỉ lệ đặt cược không cao lắm, anh coi như nhặt tiền đi.
Cảm xúc của Tư Đồ Hương dâng trào nói:
- Được đấy, đợi lát nữa tôi đi mua một ít kiếm chút tiền lẻ, anh nên cố gắng lên, cũng đừng thua đấy.
Trần Hầu vỗ ngực nói:
- Yên tâm đi, những người khác tôi đại khái cũng biết, chắc chắn có thể vững vàng thắng được tôi cũng chỉ có Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, những người khác có lẽ không phải đối thủ của tôi, hoặc có muốn thắng tôi cũng khó, tôi nắm chắc mới có thể bảo mọi người mua, không nắm chắc tôi sẽ không mở miệng.
Long Thất trả treo:
- Những người chết đuối đều biết bơi, trước khi bọn họ bị chết đuối đều luôn cảm thấy biết bơi sẽ không chết đuối...
Trần Hầu khẽ nói:
- Anh hôm nay muốn tranh luận với tôi phải không?
Long Thất hùng hồn trả lời:
- Ai bảo trước đó rắp tâm, khi nãy bỏ đá xuống giếng, không tranh luận với anh thì tranh luận với ai?