Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1067 - Chương 1077: Long Thất Vs Triệu Thanh Long?

Chương 1077: Long Thất vs Triệu Thanh Long?
 

- Quả Thất Sinh?

Biểu lộ của Vân Bạch Linh trong nháy mắt có biến hóa rất nhỏ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

- Anh muốn quả Thất Sinh làm gì?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi vốn muốn nhân dịp đại hội lần này có tất cả mọi người ở đây nhìn xem có thể mua được quả Thất Sinh trên hội giao dịch hay không, nhưng đáng tiếc chính là không có bán quả Thất Sinh này. Tôi nghe nói Diệu Âm các các cô có trồng loại quả Thất Sinh này, đa số quả Thất Sinh đều được truyền từ Diệu Âm các ra, cho nên tôi muốn mua một quả, có lẽ sư phụ tôi sau này cần dùng tới.

Vân Bạch Linh nhếch mày nói:

- Mạc tiên sinh sắp đột phá?

Tần Dương lắc đầu:

- Vẫn chưa, nhưng hẳn là sắp rồi, còn không phải nhân dịp đại hội lo trước khỏi họa sao, dù sao cũng hơn đến lúc cần dùng mới đi tìm chẳng phải rất rắc rối sao?

Vân Bạch Linh dứt khoát cự tuyệt nói:

- Việc này tôi không đáp ứng được anh, sản lượng của quả Thất Sinh có hạn, trừ lượng quả Thất Sinh chiếu theo tỉ lệ bán cho liên minh theo thỏa thuận hàng năm ra thì thật ra quả Thất Sinh chúng tôi giữ lại cũng không nhiều, người bình thường cầu mua quả Thất Sinh quá nhiều, cho nên tông môn quản lý rất nghiêm khắc, đây vốn không phải điều tôi có thể làm chủ đáp ứng được.

Tần Dương cũng không bất ngờ. Mặc dù Vân Bạch Linh là thiên tài hơn người, nhưng chung quy vẫn là đệ tử trẻ tuổi, chuyện trong môn phái tất nhiên vẫn do Chưởng môn và các Trưởng lão quyết định, quả Thất Sinh cũng không phải rau cải trắng, cô ta không đáp ứng được cũng rất bình thường.

- Vậy người có thể làm chủ trong môn phái của cô có tới không?

Vân Bạch Linh chỉ lão giả dẫn đầu đằng trước:

- Ngô Trưởng lão ở đây, mặc dù ông ấy không thể hoàn toàn làm chủ, nhưng có thể truyền đạt lại với môn phái.

Tần Dương quay đầu liếc mắt nhìn, mỉm cười nói:

- Được, cảm ơn, tôi sẽ tìm Ngô Trưởng lão hỏi một chút.

Vân Bạch Linh không có ý kiến gì trước lời của Tần Dương, chuyển hướng chủ đề:

- Chuyện người chết sáng nay anh biết chứ?

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, tiền bối Đoan Mộc còn tìm tôi dẫn tới phòng giám sát camera xem thử có giống người đeo mặt nạ tôi gặp tối hôm qua hay không.

Ánh mắt Vân Bạch Linh chăm chú hơn mấy phần:

- Là gã ta sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Không phải, gã kia lùn hơn một chút so với kẻ mà tôi đã gặp phải.

Hai mắt Vân Bạch Linh tỏa sáng nhìn chằm chằm hai mắt Tần Dương:

- Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, luôn cảm thấy có thể có một số việc tôi bị giấu diếm, hội trưởng Đoan Mộc có lẽ biết một chút bí mật gì đó.

Trong lòng Tần Dương kinh hãi, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện bất cứ cảm xúc gì:

- Có lẽ là vậy, dù sao ông ấy cũng là phó chủ tịch thường vụ liên minh, chúng ta chỉ là đệ tử của một môn phái mà thôi, không biết có bí mật gì cũng là chuyện bình thường.

Vân Bạch Linh nhíu mày:

- Vậy anh suy nghĩ thế nào, những kẻ kia rốt cuộc muốn làm gì?

Tần Dương trầm mặc vài giây, nhẹ giọng trả lời:

- Giết người.

Ánh mắt Vân Bạch Linh bỗng nhiên sắc bén như đao:

- Tại sao lại nói như vậy, bọn họ muốn giết ai?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đây là đại hội liên minh người tu hành, đám người kia lén la lén lút, vả lại còn ra tay giết người, điều này nói rõ việc bọn họ cần làm còn quan trọng hơn so với hai người bị giết buổi sáng nay. Hai người đã chết còn không quan trọng, như vậy cái quan trọng hơn đương nhiên là giết chết nhiều người hơn, hoặc là giết chết người quan trọng hơn, còn về phần mục tiêu của bọn chúng là ai, hành động như thế nào thì cũng chỉ có chính bọn chúng mới biết được.

Vân Bạch Linh cẩn thận suy ngẫm lại, cảm thấy lời Tần Dương nói rất có lý.

Nếu đã bắt đầu giết người thì đã nói rõ đối phương chắc chắn không phải hạng dễ chọc, chắc chắn không phải chỉ muốn giỡn chơi một chút, chỉ làm mấy chuyện nho nhỏ, bọn họ chắc chắn muốn làm chuyện lớn.

Vân Bạch Linh nhíu mày:

- Như vậy chẳng phải chúng ta ở đây sẽ rất nguy hiểm sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Điều này cũng khó nói lắm, dù sao chúng ta không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, ở đây phần lớn là cao thủ, hơn nữa khi xảy ra chuyện phòng vệ hậu phương rất nghiêm ngặt, đối phương muốn ra tay sợ rằng không dễ dàng như vậy, dù có thế nào thì cô cũng nên cẩn thận một chút, người xuất sắc như cô càng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, càng dễ dàng trở thành mục tiêu.

Vân Bạch Linh hừ lạnh một tiếng:

- Anh đang dọa tôi sao?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đương nhiên không phải, chẳng qua đang nhắc nhở cô một chút thôi, coi như lời nhắc nhở giữa bạn bè với nhau.

Khóe môi Vân Bạch Linh nhếch thành đường cong:

- Giữa chúng ta không có tình bạn gì cả.

Tần Dương cũng không để ý câu nói có phần thẳng thắn tổn thương người khác này của Vân Bạch Linh, đứng dậy:

- Cô nói rất đúng... Tôi sẽ không quấy rầy cô, cố gắng lên, tranh được vị trí số một.

Vân Bạch Linh hơi ngẩng đầu lên, giống như con thiên nga trắng kiêu ngạo:

- Tôi nhất định sẽ thắng.

Tần Dương mỉm cười, không nói nữa, trực tiếp xoay người đi về hướng Ngô Trưởng lão.

- Ngô Trưởng lão!

Ngô Trưởng lão dừng bước, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Cậu là?

Tần Dương tự giới thiệu bản thân:

- Tôi là Tần Dương đệ tử của Ẩn Môn, sư phụ của tôi hiện giờ đang giữ chức Tông chủ Ẩn Môn - Mạc Vũ.

Ngô Trưởng lão ồ một tiếng, thần sắc trên gương mặt hòa hoãn hơn mấy phần, cùng với nụ cười mỉm nhẹ nhàng:

- Ồ, là cậu à, tôi đã nghe nói qua về cậu, còn trẻ đã nổi danh, thiếu niên anh kiệt... Cậu tìm tôi có chuyện gì không?

Tần Dương đơn giản nói lại một lần chuyện quả Thất Sinh:

- Vân tiểu thư nói chuyện này cô ấy không làm chủ được, cho nên tôi mới tới tìm Ngô Trưởng lão...

- Quả Thất Sinh!

Trên gương mặt Ngô Trưởng lão thể hiện mấy phần khó xử:

- Việc này tôi cũng không thể làm chủ được, nhưng tôi có thể giúp cậu hỏi Chưởng môn một chút, xem ý kiến của ông ấy. Mạc tiên sinh là Y Vũ Song Tuyệt, cá nhân ta còn vô cùng nguyện ý kết thiện duyên ấy chứ.

Tần Dương cười nói:

- Vậy thì làm phiền Ngô Trưởng lão rồi, khi nào về sau khi hỏi xong bất kể có được hay không, xin hãy nói lại với tôi một tiếng được không, nếu có thể cần tôi trả giá lớn gì xin cứ nói thẳng.

Ngô Trưởng lão sảng khoái gật đầu:

- Được, cậu cho tôi số điện thoại đi, khi về tôi hỏi rõ ràng rồi sẽ trả lời lại cậu.

Tần Dương để lại số điện thoại cho Ngô Trưởng lão, sau đó về lại vị trí của mình, Tô Mục Dao quan tâm hỏi:

- Anh đi hỏi chuyện quả Thất Sinh à, bọn họ có đáp ứng bán cho anh không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không chắc, bọn họ cũng không thể trực tiếp làm chủ, phải hỏi ý kiến Chưởng môn, một lát nữa sẽ cho tôi câu trả lời thuyết phục.

Đám người Trần Hầu cũng ân cần hỏi mấy câu, chẳng qua đám bọn họ cũng là có tâm nhưng bất lực, quả Thất Sinh nhà bọn họ cũng không chắc có, cho dù có thì bọn họ cũng chưa chắc có thể làm chủ lấy ra, loại bảo bối này nhà ai không cất kỹ để bản thân sử dụng chứ.

Thời gian nhanh chóng tới thời điểm tranh tài, người xem ngồi nối tiếp xung quanh, chủ trì phụ trách lôi đài thi đấu Đoan Mộc Phong cũng dẫn theo một đám người xuất hiện.

Sau khi giới thiệu theo trình tự quy củ, tổ thi đấu lôi đài thanh niên bắt đầu trước, lựa chọn trận đấu thông qua chế độ rút thăm đào thải, Long Thất và Trần Hầu đều đi lên lôi đài, tiến hành rút thăm.

Đợi sau khi tất cả mọi người rút thăm xong, người chủ trì liên lần lượt đọc tên mỗi người cùng với số thứ tự ngẫu nhiên lấy được, số lẻ và số chẵn liền kề nhau làm một cặp thi đấu, ví dụ như số 1 và số 2,3 và 4, từ đó mà suy ra.

- Trần Hầu số 5... Phương Dương số 7... Long Thất số 13... Chu Bính số 26... Triệu Thanh Long số 14...

Đám người Tần Dương dưới đài lập tức mở to hai mắt.

Cái gì?

Long Thất lấy được số ngẫu nhiên đầu tiên đấu với Triệu Thanh Long?
Bình Luận (0)
Comment