Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1066 - Chương 1076: Cần Trả Một Cái Giá Lớn Gì?

Chương 1076: Cần trả một cái giá lớn gì?
 

Khi Long Thất và Trần Hầu còn cãi nhau, ánh mắt Tần Dương đã đảo qua toàn trường.

Hắn thấy được Tông chủ Thủy Nguyệt tông Trịnh Lệ, Liễu Phú Ngữ cùng với hai đệ tử khác của Thủy Nguyệt tông, thấy ánh mắt Liễu Phú Ngữ nhìn lôi đài, Tần Dương nghĩ chẳng lẽ Liễu Phú Ngữ cũng báo danh thi đấu lôi đài?

Đáng lẽ lúc trước nên hỏi cô ấy về vấn đề này.

Có lẽ cảm ứng được ánh mắt chú ý của Tần Dương, Liễu Phú Ngữ dời mắt, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.

Ngón tay Tần Dương chỉ lôi đài, rồi chỉ Liễu Phú Ngữ, sau đó khoa tay múa chân tạo thành động tác quyền.

Liễu Phú Ngữ hiển nhiên hiểu ý của Tần Dương, lắc đầu, thể hiện bản thân không tham gia thi đấu.

Tần Dương mỉm cười gật đầu, xem ra Liễu Phú Ngữ cũng giống mình, đều chỉ đến chơi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, với thực lực của Liễu Phú Ngữ nếu báo danh chỉ sợ cũng sẽ bị đánh, muốn đứng trong top ba căn bản là chuyện không thể nào.

Liễu Phú Ngữ là đệ tử của Thủy Nguyệt tông, lực chiến đấu chắc chắn không thấp, nhưng những người tham gia báo danh thi đấu kia có ai không phải người có lai lịch, có ai có địa vị yếu kia chứ?

Ba mươi hai người, ít nhất Tần Dương cũng biết được năm người, là Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh, Lục Phù Trầm, Trần Hầu, Long Thất. Năm người này đại diện cho năm thế lực, đều là năm gia tộc hoặc môn phái có mặt mũi trong giới tu hành Trung Hoa.

Nếu không thể tranh đoạt top ba, chỉ cọ sát trên đấu trường, bêu xấu không giấu dốt, muốn đánh nhau thì tìm ai cũng có thể đánh, sao phải bị đánh chật vật không đứng dậy được trước mặt bao nhiêu người kia chứ?

- Vân Bạch Linh đến rồi!

Long Viên Viên ngồi bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu, tất cả mọi người theo bản năng ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn phương hướng cửa ra vào.

Vân Bạch Linh mặc áo phông dài tay quần jean giầy thể thao đi theo sau lưng một lão giả tóc trắng đi vào đấu trường, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chứa sự kiêu ngạo không hề che dấu.

Tần Dương cười nói:

- Ngày hôm qua chúng ta còn nói Triệu Thanh Long không kiêu ngạo, bên ngoài hiền lành, mọi người còn nói tất cả mọi người đều sẽ che dấu ngạo khí, tôi thấy cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ che dấu, mọi người xem Vân Bạch Linh này rất kiêu ngạo, còn thiếu viết hai chữ kiêu ngạo to lên mặt thôi...

Trần Hầu vốn đang nhìn chằm chằm Vân Bạch Linh, ánh mắt nóng bỏng, chiến ý dạt dào, nghe thấy lời Tần Dương nói lập tức sửng sốt, cười khổ quay sang:

- Anh đây là đánh mặt đánh tới nghiện rồi đúng không, lại đánh mặt tôi?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Thật sự không có ý đó, chỉ nói như vậy thôi.

Trần Hầu cười khà khà:

- Phụ nữ mà, khà khà.

Long Viên Viên ngồi bên cạnh lập tức mặc kệ:

- Haiz, tôi nói này Trần Hầu, cái điệu cười khà khà của anh này có ý gì, trông có vẻ anh rất có thành kiến đối với phụ nữ đấy nhỉ!

Trần Hầu trong nháy mắt suy sụp, lắc đầu nói:

- Không có thành kiến, tôi chỉ cười khà khà theo thói quen thôi, mẹ của tôi, chị của tôi đều là phụ nữ, nếu tôi có thành kiến thì bọn họ còn không đánh chết tôi sao!

Long Viên Viên lập tức vui vẻ:

- Đúng vậy, lần sau tôi đến gặp dì, tôi sẽ kể cho dì nghe, xem dì ấy xử lý anh ra sao.

Trần Hầu vừa nghe thấy vậy hai mắt lập tức sáng ngời:

- Ừ, cô nói đi, đúng rồi, mẹ của tôi lải nhải rất lâu không gặp cô rồi, có thời gian cùng ăn bữa cơm, thuận tiện để cô cáo trạng?

Long Viên Viên bĩu môi nói:

- Bớt thuận ca tử vãng thượng* đi, tôi bận, không có thời gian! (* ý là người khá lưu manh, không thể nói lý)

Trần Hầu cũng không tức giận, cũng không nóng nảy, ân cần nói:

- Hiện giờ không có thời gian không sao, thời gian của tôi nhiều, đợi cô có thời gian lại nói tiếp.

Long Viên Viên liếc mắt, không muốn phản ứng Trần Hầu nữa, khẽ nói:

- Tôi chúc anh lấy số đối cặp đầu tiên là Vân Bạch Linh!

Trần Hầu cười khà khà:

- Người đầu tiên gặp được Vân Bạch Linh, như vậy rất tốt mà, dù sao tôi chủ yếu muốn đánh một trận với bọn họ, chắc hẳn cũng chỉ có cơ hội đánh với một trong hai người họ, nếu có thể thì tôi tình nguyện là Triệu Thanh Long, mặc dù Vân Bạch Linh cũng lợi hại, nhưng đánh nhau với phụ nữ chung quy có chút không được tự nhiên, thắng không vinh quang, thua càng dọa người...

Long Viên Viên híp mắt liếc sang, giọng nói của Trần Hầu đột ngột dừng lại, giơ tay của mình lên:

- Tôi đã nói rõ là tôi không xem tường phụ nữ mà, chẳng qua đấu với phụ nữ chung quy có chút bó tay bó chân, không quá tiện, còn đánh nhau giữa đàn ông với nhau càng phóng khoáng hơn, không cần cố kỵ...

Long Viên Viên hừ một tiếng:

- Tôi cũng không nói gì cả, anh vội vã giải thích cái gì.

Long Thất ngồi bên cạnh u uẩn bổ một đao:

- Đàn ông và phụ nữ tiếp xúc, nếu đàn ông sợ người phụ nữ kia thì chắc chắn không phải người phụ nữ kia lợi hại hơn so với đàn ông, mà là vì trong lòng người đàn ông đó có người phụ nữ kia, không muốn thương tổn cô ta mà thôi.

Hai mắt Trần Hầu sáng lên, chớp mắt nhìn Long Viên Viên, biểu tình "Người anh em tốt, chỉ có anh hiểu tôi, nhờ vào anh rồi".

Vẻ mặt Long Viên Viên lập tức đỏ lựng, quay đầu khẽ nói:

- Anh, ngậm miệng đi! Nói mò cái gì thế!

Long Thất nói lời ẩn ý:

- Em xem, anh nói không sai nhỉ, em đánh không lại anh, anh vì sao phải sợ em chứ, bởi vì em là em gái của anh, anh lo lắng cho em, cho nên em mới có thể kêu la với anh, thậm chí mắng anh, nhưng anh trước giờ không tức giận...

Long Viên Viên bị Long Thất nói tức tới mức ngực phập phồng kịch liệt, vươn tay nện một đấm lên vai Long Thất:

- Câm miệng!

Long Thất cười khà khà, vẻ mặt biểu lộ uất ức ngậm miệng lại.

Trần Hầu cười nói:

- Long Thất nói đúng đấy, tôi tán thành!

Long Viên Viên nhìn bộ dạng cợt nhả của Trần Hầu, tức giận:

- Anh cũng câm miệng! Cả ngày dài dòng muốn chết!

Trần Hầu chỉ cười, không nói thêm nữa.

Tần Dương nhìn một màn này, gương mặt cũng hiện mấy phần ý cười. Long Viên Viên quay đầu nhìn đám người Tần Dương đang cười, tức giận phất tay, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng từ bỏ buông thong tay, hừ một tiếng.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua bóng dáng Vân Bạch Linh, lão giả đi trước Vân Bạch Linh đụng phải một vị lão đầu, hai người hàn huyên, một mình Vân Bạch Linh đi tới chỗ ngồi xuống.

Vân Bạch Linh giống như một con chim công kiêu ngạo, vô cùng không hợp bầy, xung quanh cô ta có không ít người, nhưng tất cả mọi người chỉ lén nhìn cô ta, nhưng không có ai tới gần cô ta, giống như trên người cô ta mang theo bệnh truyền nhiễm vậy.

Trong lòng Tần Dương thầm nghĩ tới chuyện quả Thất Sinh màu tím, thoáng do dự một chút, đứng dậy:

- Tôi đi ra ngoài một chút.

Tần Dương nhìn theo vị trí lối đi nhỏ ở giữa, đi về hướng Vân Bạch Linh.

Vân Bạch Linh vốn đang một mình ngồi ngẩn ngơ dựa lên ghế nhìn lôi đài phía dưới, cảm nhận được có người đi về phía mình, quay đầu thấy Tần Dương với gương mặt mỉm cười, bước đi không nhanh không chậm đã đi tới phía mình.

Người xung quanh thấy được một màn này, cả đám người đều dùng ánh mắt tò mò quay đầu nhìn Tần Dương.

Hắn tìm Vân Bạch Linh?

Hắn muốn làm gì?

Tần Dương không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Bạch Linh:

- Vân tiểu thư, tôi có chút việc muốn hỏi thăm cô một chút, không biết có thể chỉ giáo hay không.

Vân Bạch Linh nhíu mày, hỏi thăm?

Đây là kiếm cớ tiếp cận mình sao?

Hai giây sau, Vân Bạch Linh giãn hàng mày, giọng điệu bình thản hỏi:

- Anh nói.

Tần Dương mỉm cười hỏi:

- Nghe nói trong Diệu Âm các có cây của quả Thất Sinh màu tím, tôi muốn hỏi thăm Vân tiểu thư một chút, nếu tôi muốn cầu một quả Thất Sinh màu tím thì cần trả một cái giá lớn gì?
Bình Luận (0)
Comment