Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1070 - Chương 1080: Hai Sự Lựa Chọn

Chương 1080: Hai sự lựa chọn
 

Mặc dù Đoan Mộc Phong cũng không phải dân chuyên nghiệp, nhưng chuyện hắn làm lại vô cùng lưu loát.

Hắn nhanh chóng về lại bàn người làm chứng, nhỏ giọng nói mấy câu với vài người khác, sau đó đứng dậy đi qua một bên gọi hai cuộc điện thoại.

Đúng lúc này, hai người tu hành trên đài đánh ra lửa thật, cuối cùng đều tàn nhẫn trúng đối phương một chút, một người trong đó còn bị gãy mất mấy cái xương, miệng phun máu tươi ngã xuống mặt đất.

Đoan Mộc Phong nhân cơ hội này đứng dậy, người chủ trì được Đoan Mộc Phong bày mưu bảo mọi người tới phòng hội nghị trước, có chuyện cần tuyên bố, trận đấu tạm dừng, sáng mai lại tiếp tục.

Phần đông đám người vây xem mặc dù có chút buồn bực vì sao bỗng nhiên ngừng so đấu, nhưng cũng rất nghe lời đứng dậy khỏi khán đài, rời khỏi khu đấu, túm năm tụm ba đi về hướng đại sảnh hội nghị.

Tần Dương không vội vã rời đi, hắn tỏ vẻ thảnh thơi, âm thầm đẩy hai món đồ chơi nhỏ trong túi về phía trước, trong quá trình này hắn vẫn không quên nhìn hai kẻ khả nghi Chúc Thiên Sơn và Lục Nguyên Thịnh.

Lục Nguyên Thịnh ngược lại đi rất dứt khoát, sau khi người chủ trì thông báo thì Lục Nguyên đã đứng dậy dứt khoát rời đi, nhưng Chúc Thiên Sơn dường như đang chơi điện thoại, một lúc sau khi mọi người đã đi hết rồi, gã mới đứng dậy khỏi khán đài, đi ra ngoài, trước khi đi, ánh mắt còn vô tình hay cố ý liếc nhìn khán đài phía Tây.

Hành vi của Chúc Thiên Sơn trong mắt nhiều người là rất bình thường, nhưng trong lòng Tần Dương chiếu theo tình huống hiện giờ thì cái nhìn này của gã đã đủ khả nghi rồi.

Hướng đó tựa lưng với cửa, phía sau khán đài này chính là vùng đất bằng, phía sau đất bằng chính là khu núi rừng, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì căn bản sẽ không có người nào đi tới sau khu khán đài phía Tây kia, trừ phi như nhân viên nhặt rác lúc trước, có lẽ đây là nguyên nhân bọn họ lựa chọn khán đài kia.

Chúc Thiên Sơn có lẽ chỉ nhìn theo bản năng xem có ai đi tới phía sau đấy không, khi thấy tất cả mọi người đã rời đi rồi, gã cũng như yên tâm rời đi theo mọi người.

Tần Dương đương nhiên cũng rời đi theo, chẳng qua hắn không đi theo đám người đi tới hội trường, mà là về thẳng phòng của mình.

Tần Dương lấy máy vi tính ra, mở mấy phần mềm, trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện rõ ràng hình ảnh của camera giám sát.

Lúc trước Tần Dương đã để lại hai camera giám sát, loại camera này không cần dây nối, tự mang pin nạp, hình ảnh truyền vô tuyến, hơn nữa còn là loại phân giải siêu cấp cao.

Tần Dương mới chuẩn bị xong hình ảnh, cửa phòng đã vang lên tiếng đập cửa.

- Ai vậy?

- Đoan Mộc Phong.

Tần Dương mở cửa phòng, Đoan Mộc Phong vào trong phòng, sắc mặt trầm trọng:

- Tôi đã để tất cả mọi người phải đi tới hội trường rồi, phối hợp mấy cao thủ làm một hội thảo luận, để mọi người cùng tham gia, có lẽ không tạo ra nghi ngờ quá lớn... bên cậu thế nào rồi?

Tần Dương quay máy tính qua, màn hình chiếu thẳng hướng Đoan Mộc Phong:

- Đã lắp xong camera giám sát, mặc dù không thể nhìn thấy được mỗi ngõ ngách, nhưng chỉ cần có người tới gần thì có thể thấy được rõ ràng.

Đoan Mộc Phong ừ một tiếng:

- Cho tôi mượn sử dụng máy vi tính, tôi để chuyên gia nhìn chằm chằm.

Tần Dương gật đầu, hắn cũng không có thời gian luôn nhìn chằm chằm màn hình máy tính được.

- Khi nãy tôi đã quan sát qua, Lục Nguyên Thịnh đi rất nhanh, thần sắc tự nhiên, không có do dự gì, Chúc Thiên Sơn kì kèo cố ý đi sau cùng, còn gắng liếc mắt sang đài phía Tây, cơ bản chắc chắn tới tám mươi, chín mươi phần trăm Chúc Thiên Sơn có tham gia, cho dù gã không phải chủ mưu thì cũng là người biết chuyện.

Hai mắt Đoan Mộc Phong sáng lên:

- Vậy tôi đi sắp xếp người bắt gã, ép hỏi gã chân tướng.

Tần Dương nhíu mày:

- Đây xác thực là một cách, nhưng Chúc Thiên Sơn dù sao cũng là cao thủ Siêu Phàm, muốn âm thầm bắt lấy gã e rằng không dễ dàng...

Đoan Mộc Phong hừ lạnh một tiếng:

- Gã chẳng qua chỉ là một Siêu Phàm mà thôi, tôi sắp xếp ba cường giả Thông Thần, nếu gã chạy trốn, tôi sẽ viết ngược lại tên của mình.

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi không lo gã chạy mất, tôi biết gã không chạy được, tôi nói là âm thầm, không kinh động tới bất cứ ai, hơn nữa còn không thể để cho bất cứ kẻ nào hoài nghi, cũng không thể cho gã có bất cứ cơ hội nào liên lạc với bên ngoài, tôi cảm thấy khó là ở đây.

Thần sắc của Đoan Mộc Phong trở nên âm trầm:

- Ý của cậu là sợ khi tóm gã sẽ kinh động tới đồng lõa của gã?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, hiện giờ chúng ta chỉ thấy một món đồ khả nghi, còn chưa xác định bên trong rốt cuộc là gì, hơn nữa có còn ở những địa điểm khác hay không, chúng ta cũng không biết, nếu chỉ hơi không chú ý bứt dây động rừng, khiến đối phương chó cùng rứt giậu nhất phách lưỡng tán, như vậy sợ rằng kết quả sẽ rất thê thảm.

Đoan Mộc Phong nhíu mày:

- Vậy cậu có đề nghị gì không?

Tần Dương cười khổ nói:

- Loại chuyện này ai cũng không dám nói phương pháp của mình là đúng, hoặc là nói sách lược vẹn toàn, giống như khi nãy, nếu giả sử trong chiếc túi màu đen kia là thứ nguy hiểm như chúng ta nghĩ, mặc dù chúng ta suy đoán có lẽ gã sẽ chờ trận đấu kịch liệt nhất, nhiều người nhất mới kích nổ, nhưng lỡ như gã không đợi tới khi đó mà trực tiếp kích nổ thì sao, ai cũng không dám đánh cược...

Đoan Mộc Phong hiểu gật đầu:

- Được, cậu nói thử đề nghị của mình xem, tôi thương lượng với bọn họ xem nên làm như thế nào.

Tần Dương đề nghị:

- Phương pháp có hai cái, thứ nhất chính như ngài nói, trực tiếp bắt người thẩm vấn, phương pháp này đơn giản nhất, nếu trong thời gian cực ngắn cạy miệng của gã, nhanh chóng sắp xếp người xóa bỏ sự nguy hiểm, bắt những kẻ khác, đây là tình huống thuận lợi, nhưng nếu đối phương cắn chết không chịu mở miệng, kiên quyết nói không liên quan tới mình, chúng ta cũng không lấy ra được chứng cứ thật, hơn nữa gã có thể kích nổ tại chỗ, hoặc đồng lõa của gã sau khi biết gã bị lộ mà thay đổi kế hoạch, manh mối chúng ta không dễ gì mới bắt được đã bị chặt đứt, như vậy lại khiến tình cảnh mờ mịt không biết nên đối phó như thế nào.

Sắc mặt của Đoan Mộc Phong có mấy phần ngưng trọng, nếu đối phương thật sự có tâm muốn làm chuyện lớn, loại người này bình thường đều đã chuẩn bị sẵn tư tưởng chết, muốn đơn giản cạy miệng của gã quả thật không dễ chút nào.

- Vậy biện pháp thứ hai thì sao?

Tần Dương trầm giọng nói:

- Biện pháp thứ hai chính là giả vờ không biết, dẫn xà xuất động xuất hiện ngay trước mặt. Chúng ta đã lắp camera giám sát trong phòng của gã, cũng biết gã có vấn đề, cũng biết vị trí của vật kia, đợi lát nữa chúng ta âm thầm loại bỏ nguy hiểm, thay thế thứ khác đặt ở đó, để gã cho rằng tất cả vẫn nằm trong kế hoạch, chúng ta lại tìm hiểu nguồn gốc, lôi đình nhất kích, tranh thủ cùng bắt được cả gã và nhóm liên lạc với gã, hoàn toàn loại bỏ nguy hiểm.

Vẻ mặt của Đoan Mộc Phong có mấy phần do dự:

- Cậu nghiêng về phương pháp nào?

Tần Dương không chút do dự trả lời:

- Tôi nghiêng về cách thứ hai, cách thứ nhất có mức độ phong hiểm rất cao, xác suất cá chết lưới rách quá lớn...
Bình Luận (0)
Comment