Chương 1081: Hủy bom
Đoan Mộc Phong cầm theo máy tính của Tần Dương rời đi, chẳng qua Tần Dương cũng không biết bọn họ cuối cùng muốn lựa chọn phương pháp nào, nhưng Tần Dương có thể nhìn ra được cá nhân Đoan Mộc Phong cũng nghiêng về cách thứ hai.
Trừ cỏ không trừ tận gốc cuối cùng sẽ trở thành mầm họa.
Tần Dương gặp hai kẻ ở trong núi đang mưu đồ bí mật, như vậy đã nói rõ đây là một âm mưu trong ứng ngoài hợp, mục đích của đối phương hiển nhiên không đơn thuần chỉ là giết chết hai người tu hành tuần tra.
Chúc Thiên Sơn vì sao phải làm như vậy?
Là vì gã gặp được sự biến hóa thay đổi tư tưởng của gã?
Bản thân nhiều người gặp phải chuyện bi thảm, tâm tư thay đổi chưa nói, tiếp đó còn sinh ra tâm tư trả thù xã hội. Những người này sẽ tạo ra nhiều đau khổ hơn, thấy người khác đau khổ thì tâm lý biến thái của bọn họ sẽ đặc biệt cảm thấy thỏa mãn, loại người này đã không còn tính là người bình thường, mà hoàn toàn là kẻ điên.
Ví dụ như khi tuyệt vọng sẽ lái xe tông nhiều người, cầm vũ khí trong tay tấn công người qua đường tay không tấc sắt, thậm chí là trẻ nhỏ, người như vậy đã không tính là con người, mà là tâm linh đã hoàn toàn vặn vẹo thành dã thú.
Trước khi Đoan Mộc Phong rời đi, Tần Dương còn đặc biệt dặn dò hắn, trong khoảng thời gian sau này có thể tránh tụ tập người với quy mô lớn thì tránh, ví dụ như tụ tập người ở khu phòng hội nghị thật ra cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Thời gian chớp mắt đã tới giờ cơm tối, Tần Dương một lần nữa chạm mặt với anh em Long Thất, Tư Đồ Hương, Liễu Phú Ngữ và Tô Mục Dao.
- Haiz, Tần Dương, khi nãy anh chạy đi đâu vậy, sao không thấy bóng dáng của anh đâu cả?
Tần Dương kêu mấy người tới gần một chút, nhỏ giọng dặn dò:
- Đã xảy ra chút chuyện, mọi người nhớ cẩn thận một chút, đừng hành động một mình, ngoài ra gắng không nên đi tới địa điểm có nhiều người.
Sắc mặt Tư Đồ Hương hơi thay đổi:
- Gặp nguy hiểm?
Tư Đồ Hương từng tôi luyện trong tổ chức sát thủ ngầm Nhật Bản hai năm, độ cảnh giác với nguy hiểm vượt xa người thường, vừa nghe thấy Tần Dương nói như vậy liền biết đã xảy ra chuyện.
Tần Dương gật đầu:
- Sự việc cụ thể còn chưa rõ lắm, nhưng tôi xác định có người muốn nhân đại hội lần này gây sự, có lẽ sẽ sử dụng vật nổ mạnh nguy hiểm, bên phía ban tổ chức đã đang nghĩ cách bắt hung thủ giải quyết vấn đề, mấy người dặn dò người trong nhà hoặc trong môn phái một tiếng, nhưng không cần truyền ra ngoài, có kẻ đang ẩn nấp giữa chúng ta.
Sắc mặt mọi người nháy mắt thay đổi, Long Thất nghiêm túc hỏi:
- Có kẻ xấu gây sự lẫn trong chúng ta?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng, cao thủ Siêu Phàm tôi gặp phải lúc trước hẳn ở trong hội trường, gã hẳn là nội ứng, chúng tôi đã có đối tượng hoài nghi, nhưng tôi không tiện lộ ra, nhiều người nhiều miệng, sợ tiết lộ tin tức, bản thân mấy người dặn dò người nhà và người môn phái của mình là được.
Trên gương mặt mọi người thể hiện thần sắc cảm kích, trong tình huống biết rõ tin tức không thể tiết lộ, Tần Dương vẫn kiên quyết tự nói với người mình, hiển nhiên lo lắng cho an nguy của bọn họ, đối xử với bọn họ như người một nhà.
Long Thất do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:
- Bên Trần Hầu có muốn nói một tiếng không?
Tần Dương gật đầu:
- Anh nói với anh ta đi, vẫn là câu nói đó, tự chú ý bản thân là được rồi, đừng truyền ra ngoài, nếu không rơi vào tai kẻ xấu thì xong đời.
Long Thất thở dài một hơi, hắn còn lo lắng Tần Dương không đáp ứng nói cho Trần Hầu biết.
- Được, tôi sẽ dặn dò anh ta.
Tần Dương an ủi:
- Mọi người cũng không cần quá lo lắng, không cần đi loạn tới những nơi nhiều người, không hoạt động một mình thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Ánh mắt Tô Mục Dao thoáng có phần khẩn trương:
- Như vậy tôi đi cùng anh, được chứ?
Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Đương nhiên có thể, mặc dù thực lực của tôi không cao, nhưng tôi vẫn phán đoán nguy hiểm vẫn khá chuẩn đấy.
Long Viên Viên mỉm cười nói:
- Dù sao chúng ta lúc trước cũng đi cùng nhau, như vậy sau này chúng tôi đều đi cùng anh là được, anh biết chuyện, đi cùng anh vẫn an toàn nhất.
Tần Dương mỉm cười:
- Có thể, nếu tôi có chuyện cần làm, mọi người cũng có thể yểm hộ cho tôi gì đó, dù sao cũng hơn một mình tôi lúc ẩn lúc hiện dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác... Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Mọi người cùng ăn cơm tối, vốn còn chuẩn bị đi tới hội trường triển lãm đi dạo cũng đều bỏ suy nghĩ này trong đầu.
- Dù sao rảnh rỗi, chúng ta trở về phòng đánh tú lơ khơ đi.
Tần Dương cười nói:
- Có thể, tới phòng tôi đánh đi.
Mọi người cầm bài về phòng Tần Dương đánh bài, Tần Dương ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cầm điện thoại thông báo một chút với bên Long Vương.
Long Vương hiển nhiên đã biết tất cả mọi chuyện, hắn cũng đồng ý với đề nghị thứ hai của Tần Dương, dù sao kẻ gây chuyện vẫn nên nhổ cỏ tận gốc, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra những tai họa khác, hơn nữa hiện giờ ai cũng không rõ nơi đây dính dáng tới bao nhiêu người.
Hắc Thủ?
Lôi Thần?
Lục gia?
Mọi người đánh bài tới mười giờ tối thì trở về phòng của mình ngủ một giấc, Tần Dương cũng mặc quần áo nằm trên giường chợp mắt, mãi tới hai giờ sáng, Đoan Mộc Phong mới gọi điện thoại tới.
- Vật kia chúng tôi đã âm thầm lấy về, cậu sang đây xem một chút đi.
- Được!
Tần Dương đi tới một căn phòng rộng rãi, trong phòng chỉ có một mình Đoan Mộc Phong.
- Đồ để ở trên bàn, cậu xem xử lý như thế nào, cẩn thận một chút, có lẽ sẽ nổ bất cứ lúc nào...
Tần Dương cẩn thận đi tới, trên bàn đặt một chiếc túi nhựa màu đen, bên cạnh túi nhựa màu đen đặt một món đồ quấn đầy băng dính và dây điện, bên trên còn buộc một cái điện thoại, đường dây nối điện thoại với bom nổ phía sau.
Tần Dương nhìn lướt qua đã hiểu đây là vật gì, âm trầm nói:
- Đây là một bom tự chế điều khiển nổ, chỉ cần có người dùng điện thoại gọi tới chiếc điện thoại này thì sẽ khiến thứ này nổ tung.
Đoan Mộc Phong trầm giọng hỏi:
- Bây giờ phải xử lý như thế nào?
Tần Dương quan sát một lúc, trầm giọng nói:
- Lấy cho tôi một bộ dụng cụ, tôi dỡ nó xuống, kích nổ tự chế kia có hơi thô, có thể dỡ bỏ được. Tôi vừa mở mặt bên vừa gỡ sạch chất nổ bên trong đi, rồi phá kích nổ, như vậy cũng chỉ còn vỏ rỗng, không có nguy hiểm gì nữa.
Đoan Mộc Phong nghe Tần Dương nói như vậy đại khái đã đoán được ý của Tần Dương là gì:
- Dự định đặt lại về?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng, nếu đối phương không biết sắp xếp của bản thân đã thất bại, như vậy gã tất sẽ không sắp xếp thêm mới, chúng ta cũng có thể thong dong đối phó với gã, xem thử gã có sắp xếp khác hay không.
Đoan Mộc Phong gật đầu:
- Được, cậu hủy trước đi, tôi lại bảo người đặt về chỗ cũ.
- Được!
Với bản lĩnh của Tần Dương, dỡ một quả bom tự chế như thế này là chuyện rất đơn giản, có lẽ điều duy nhất cần lo lắng chính là khi lấy bom ra ngoài, đối phương đúng lúc kích nổ khi Tần Dương hủy bom, như vậy thì thật sự xong đời.
Tần Dương nhanh chóng hoàn thành việc hủy bom, kích nổ nhìn qua không có bất cứ thay đổi gì, nhưng bên trong chất nổ đã trống rỗng, đường dẫn cũng bị động tay động chân, không hề có chút tính chất uy hiếp nào.
Tần Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau cái trán đã đẫm mồ hôi, đặt công cụ trong tay xuống:
- Tốt rồi, có thể đặt về lại rồi, hù chết tôi, chỉ sợ gã bất chợt gọi điện thoại tới...