Chương 1082: Giao dịch đòi mạng
Tần Dương quả thật có chút chột dạ, xác suất thời gian chỉ chứng minh là xác suất nhỏ, nhưng cũng không thể nói rằng tất cả sẽ không xảy ra, huống chi lỡ như đối phương ở trong tối nhìn thấy thứ này bị lấy đi, âm thầm theo đuôi, như vậy quả thật có thể âm thầm kích nổ.
Đoan Mộc Phong gọi điện thoại, rất nhanh có một người đàn ông trung niên tới, cầm lấy quả bom Tần Dương đã xử lý vào trong túi, bọc lại dựa theo cách thức lúc trước, sau đó lặng yên rời đi.
Tần Dương nhìn người kia ra khỏi cửa, quay đầu lại hỏi:
- Giám sát kẻ kia một ngày, gã có tình huống dị thường gì không?
Đoan Mộc Phong khoát tay với Tần Dương:
- Cậu đi theo tôi.
Tần Dương đi theo Đoan Mộc Phong tới một phòng chuyên để nghe lén. Dưới chỉ thị của hắn ta, nhân viên phát đoạn ghi âm nghe lén được.
Tiếng cửa phòng mở ra, có người đi vào phòng, đóng cửa phòng lại.
- Anh tới làm gì?
Tần Dương hơi nhíu mày, đây là giọng của Chúc Thiên Sơn.
Một giọng nói già nua vang lên:
- Tôi tới là hỏi anh rốt cuộc muốn làm như thế nào?
Tần Dương hơi nghi hoặc, giọng nói này là của ai?
Đoan Mộc Phong dường như biết mối nghi ngờ trong lòng Tần Dương, nhỏ giọng giải thích:
- Đây là giọng nói của Lục Nguyên Thịnh.
Lục Nguyên Thịnh!
Tần Dương tập trung lắng nghe ý tứ trong lời nói của Lục Nguyên Thịnh, hình như gã cũng không biết chi tiết sự việc nhỉ?
Vậy gã rốt cuộc có biết Chúc Thiên Sơn muốn làm gì không?
Tiếng bước chân vang lên, Chúc Thiên Sơn đi vào phòng, hình như ngồi xuống ghế tựa:
- Quá trình cụ thể anh muốn nghe sao, tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh nghe xong rồi thì bản thân anh đã là đồng minh của tôi, anh nhất định muốn nghe sao?
Giọng nói của Chúc Thiên Sơn âm trầm hơn, giống như ẩn chứa sự âm lãnh từ sâu trong xương tủy, cảm giác giống như một con rắn lạnh như băng chui vào trong ổ chăn vậy.
Lục Nguyên Thịnh thấp giọng nói, giọng nói dường như có mấy phần tức giận:
- Anh có ý gì, lúc trước anh đã bảo tôi giúp anh ngụy tạo chứng cứ, hiện giờ muốn vứt bỏ tôi sao?
Giọng điệu của Chúc Thiên Sơn kỳ quái nói:
- Việc này anh vẫn không nên biết thì hơn, tóm lại kẻ mà anh muốn xử lý tôi sẽ xử lý giúp anh, về phần những kẻ khác anh không cần quan tâm, nếu anh thật sự muốn biết, thì anh đi hỏi cháu của anh đi.
Lục Nguyên Thịnh trầm mặc mấy giây, trong giọng nói có phần thâm trầm dồn nén:
- Mặc kệ anh muốn làm gì, tôi không liên quan tới anh, ngoài ra nhớ rõ chuyện anh đã đáp ứng với tôi.
Chúc Thiên Sơn lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, chờ tôi làm xong chuyện của tôi sẽ thuận tay hoàn thành giúp anh, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới vào cảnh giới Đại Thành mà thôi.
- Mà thôi?
Lục Nguyên Thịnh lạnh lùng giễu cợt nói:
- Các người đã từng trực tiếp đối chiến, anh dù gì cũng là một Siêu Phàm, vậy mà thậm chí đến cả một thằng nhóc mới vào cảnh giới Đại Thành cũng không làm gì được, bây giờ anh còn không biết xấu hổ khoác lác trước mặt tôi sao? Tôi thậm chí còn hoài nghi có phải anh cố ý để thằng nhóc đó chạy thoát không đấy!
Chúc Thiên Sơn hừ lạnh nói:
- Vì sao tôi phải thả tên nhóc đó đi?
- Nếu anh giết tên đó rồi thì chẳng phải chuyện của tôi đã xong rồi sao, không chừng anh sợ chúng tôi sẽ rút tay mặc kệ chăng?
Chúc Thiên Sơn giễu cợt nói:
- Nói tới việc này anh hình như cũng giống như vậy, nói dối giúp tôi rồi anh lại gắng sức khước từ, nếu không phải sợ tôi phơi bày các người ra ngoài ánh sáng thì chỉ sợ anh còn không dám làm chứng vụ kia, dù sao ban đêm không có ai xác nhận là tôi, anh cùng đi với tôi, chỉ cần bản thân anh tiết lộ, ai còn có thể áp đặt tội danh lên đầu anh sao?
Lục Nguyên Thịnh giảm bớt giọng nói xuống, khẽ nói:
- Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng.
Chúc Thiên Sơn hừ lạnh nói:
- Người phòng cách vách với tôi căn bản chưa trở về, không có ai có thể nghe thấy, anh sợ cái gì?
Lục Nguyên Thịnh tức giận nói:
- Anh cho rằng tôi cô đơn một mình giống anh à, anh chết cũng thôi, nếu tôi xảy ra chuyện thì không đơn thuần chỉ liên lụy tới một mình tôi đâu!
- Ha ha...
Chúc Thiên Sơn âm trầm cười khẽ, giọng nói lại vô cùng dọa người:
- Tôi đã từng có người vợ xinh đẹp, đứa con trai thông minh, thế nhưng tất cả đều bị kẻ kia phá hỏng. Tôi đã tìm kiếm sự thật nhiều năm, hiện giờ mới biết được, tôi muốn báo thù, tôi muốn khiến gã nếm thử một chút mùi vị tan cửa nát nhà!
- Báo thù ở đâu báo chẳng được, nhất định phải chơi đùa trên đại hội liên minh, tên điên này, tôi không giật dây với anh, anh đã không nói thì tôi đi đây, vẫn câu nói đó, nhớ chuyện anh đã đáp ứng tôi.
Theo sau những lời này của Lục Nguyên Thịnh, trong phòng vang lên âm thanh của ghế di chuyển, tiếng bước chân người, tiếng đóng mở cửa, cuối cùng trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại, một lúc sau vang lên tiếng lẩm bẩm của Chúc Thiên Sơn.
- Kẻ điên? Đúng vậy, từ cái ngày vợ con tôi chết thảm đó, tôi đã điên rồi, ông trời phù hộ lại để tôi tìm được hung thủ, tôi sẽ khiến gã cảm nhận gấp bội sự đau khổ mà tôi đã phải nhận...
Chúc Thiên Sơn ngừng nói, đoạn ghi âm cũng dừng ở đây.
Tần Dương thở dài một hơi, quay đầu lại:
- Chúng ta quả nhiên không đoán sai, thật sự là gã!
Đoan Mộc Phong ừ một tiếng:
- Đúng vậy, chính gã đã lộ hết ra rồi, nhưng nghe lời Lục Nguyên Thịnh nói thì hình như gã đã làm một vụ giao dịch gì đó, gã giúp Chúc Thiên Sơn, để báo đáp lại, Chúc Thiên Sơn giúp gã giết một người...
Nói tới đây, thái độ của Đoan Mộc Phong có phần kỳ quái:
- Người Lục Nguyên Thịnh muốn giết hình như chính là cậu?
Tần Dương nghe xong đoạn ghi âm đương nhiên cũng hiểu kẻ mà hắn đã gặp chính là Chúc Thiên Sơn, còn người Lục Nguyên Thịnh muốn giết chính là mình.
Chúc Thiên Sơn bảo Lục Nguyên Thịnh hỏi cháu của gã, cháu của gã đương nhiên là kẻ lập nên Hắc Thủ - Lục Phong Niên, xem ra tin tức Long Vương nhận được không sai, Hắc Thủ quả thật tới đây, quả thật muốn gây sự ở đây, chẳng qua không biết Lôi Thần có tham dự cùng hay không?
Tần Dương cười khổ nói:
- Lục gia hận tôi thấu xương, bọn họ muốn giết chết thầy trò tôi cũng là chuyện thường, việc này hẳn có Hắc Thủ tham gia, ừ, thành viên nòng cốt của Hắc Thủ lúc trước đều bị chúng tôi lộ ra ánh sáng, hơn nữa còn xếp vào danh sách truy nã toàn cầu, như vậy bọn họ sợ lẫn trong đám người sẽ bị bại lộ, cho nên mới tìm nội ứng, đó chính là Chúc Thiên Sơn.
Trong đầu Đoan Mộc Phong cũng sắp xếp được gần như toàn bộ sự việc:
- Thảm án trong nhà Chúc Thiên Sơn đã qua bao năm không một ai biết, nhưng bây giờ bỗng nhiên lật lại, sợ rằng việc này cũng có liên quan tới Hắc Thủ... Lục Nguyên Thịnh muốn giết cậu, như vậy người Chúc Thiên Sơn muốn giết rốt cuộc là ai đây?
Kẻ thù?
Ai có thể là kẻ thù của Chúc Thiên Sơn đây?
Giống như lời Lục Nguyên Thịnh nói, vì sao phải lựa chọn thời điểm đại hội liên minh tụ tập?
Chẳng lẽ vì muốn xử lý kẻ thù của mình trước mặt mọi người?
Hoặc có một số nguyên nhân mà bản thân không thể ngờ tới được?
Tần Dương cau mày trầm tư.
Đoan Mộc Phong trầm giọng nói:
- Từ cuộc đối thoại của bọn họ có thể thấy chuyện chúng ta dỡ bỏ bom hiển nhiên chưa bị gã phát giác ra, nếu không lời nói với Lục Nguyên Thịnh không thể không nhắc tới.
Tần Dương gật đầu:
- Đúng, chắc hẳn là vậy, hiện giờ điều lo lắng duy nhất chính là những nơi khác có món đồ kia hay không...