Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1087 - Chương 1097: Đánh Một Trận, Ăn Một Bữa Cơm

Chương 1097: Đánh một trận, ăn một bữa cơm
 

Mặc dù lúc trước Hắc Thủ vẫn luôn bị chính phủ Trung Hoa nhìn chằm chằm, thậm chí muốn hủy diệt tổ chức, nhưng mức độ coi trọng lại có hạn, nhưng hôm nay Hắc Thủ lại bày ra chuyện này, như vậy tất nhiên sẽ chọc giận phía chính phủ, từ đó sẽ càng gia tăng thêm nhiều lực lượng và tinh lực để đối phó Hắc Thủ.

Huống chi chuyện này còn liên quan tới Lôi Thần, quốc gia không thể không coi trọng, dù sao Lôi Thần chính là tổ chức khủng bố treo thưởng hàng đầu ở phương Tây, bọn họ đã tạo ra rất nhiều sự kiện khủng bố, tạo ra lực ảnh hưởng khổng lồ, là đối tượng đả kích nhiều nước.

Lần này mặc dù mỗi bên Hắc Thủ và Lôi Thần cử đến một người, nhưng chung quy cũng thể hiện bọn họ đã nhúng tay vào, quốc gia sao có thể thả cho loại tổ chức ảnh hưởng trị an xã hội, có thể tạo nên sự rung chuyển của quốc gia như thế này được?

Tần Dương hầu như dùng đầu ngón chân cũng có thể suy ra được có lẽ trong khoảng thời gian tiếp theo đây sẽ có càng nhiều kẻ bí mật thâm cận và gia nhập Hắc Thủ hoặc Lôi Thần, sau đó tìm cơ hội nhổ cỏ tận gốc, đương nhiên đám người Lục Phong Niên là tội phạm truy nã toàn cầu, bọn họ đương nhiên cũng có một phần, phải xem thủ đoạn của ai cao hơn thôi.

- Nếu chuyện Chúc Thiên Sơn nói là thật, như vậy thì Chúc Thiên Sơn, Lục Nguyên Thịnh và Vân Hải Sinh sẽ như thế nào đây?

Nói tới ba người này, sắc mặt của Đoan Mộc Phong lập túc nghiêm túc hơn mấy phần, trong ánh mắt có sự tức giận dâng trào:

- Bọn họ tất đều sẽ phải trả giá thật nhiều cho những chuyện bọn họ đã làm, nhà tù Lộc Sơn đương nhiên là kết cục của bọn họ, về phần cụ thể bị phán bao lâu thì chiếu theo luật mà nói thôi.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Như vậy mặc dù Chúc Thiên Sơn không đạt được mục tiêu của mình, nhưng cũng coi như đã báo thù rồi.

Có lẽ vì có Tư Đồ Hương đứng bên cạnh, Đoan Mộc Phong không tiện nói kỹ hơn, chỉ cười nói:

- Ngày mai cậu đấu với Lục Phù Trầm, thương thế không thành vấn đề gì chứ?

Tần Dương cười nói:

- Không sao, nghỉ ngơi một đêm hẳn là khôi phục tương đối rồi.

Đoan Mộc Phong hừ lạnh nói:

- Lục gia này thật sự quá kỳ cục, quả thật chính là thượng bất chính, hạ tất loạn, Lục Nguyên Thịnh, Lục Phong Niên, Lục Thiên Sinh, Lục Phù Trầm... hoặc tâm tư tàn nhẫn, hoặc tính cách lương bạc, thật đúng là người một nhà...

Tần Dương mỉm cười, không tiếp lời.

Thầy trò Mạc Vũ có ân oán khá lớn với Lục gia, mặc dù không coi là sinh tử đại thù, nhưng xét ở mức độ nào đó thì cũng không kém sinh tử đại thù...

Đoan Mộc Phong cũng không nhiều lời nữa, vỗ vai Tần Dương:

- Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai không nên thua đâu đấy.

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Sẽ không thua đâu.

Tần Dương có nhận thức rất rõ ràng lực chiến đấu của bản thân hiện tại, dù thực lực đã đạt tới Siêu Phàm như Chúc Thiên Sơn công kích toàn lực vẫn có thể đỡ được thì còn phải sợ Lục Phù Trầm sao?

Huống chi lúc trước Tần Dương đã xem mấy trận đấu của Lục Phù Trầm, đều đã rõ ràng tiêu chuẩn thực lực, chiến lực và phong cách chiến đấu.. của gã, ngược lại, Lục Phù Trầm lại hoàn toàn không biết gì về mình cả, không nói tới thực lực, chỉ ở phương diện biết người biết ta này thì Tần Dương đã thắng rồi.

Cơm tối Tần Dương và Tư Đồ Hương cùng đi tới nhà ăn, mới đặt xong cơm của mình thì một người đàn ông dáng người đậm chắc đột ngột tiến tới trước mặt Tần Dương.

- Tần Dương!

Tần Dương ngẩng đầu lên, nở nụ cười:

- Trương Linh Phong, đã lâu không gặp.

Đứng trước mặt Tần Dương lúc này chính là Trương Linh Phong thành phố Thanh - người đã chạy tới tận đại học Trung Hải tìm Tần Dương khiêu chiến. Lúc trước Trương Linh Phong từng nói ba tháng sau sẽ tìm Tần Dương luận bàn, nhưng sau đó không thấy bóng dáng nữa, qua lời giải thích của Trần Hầu, Tần Dương mới biết được Trương Linh Phong đột phá cảnh giới Đại Thành, cảm thấy tìm mình đánh thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên mới không tới tìm hắn nữa.

Trương Linh Phong cười khà khà:

- Anh còn nhớ rõ tên của tôi sao?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên nhớ rõ rồi, ngày trước anh khó hiểu chạy tới trường chặn tôi, còn muốn đấu một trận với tôi, ba tháng sau anh lại không thấy tới nữa...

Trương Linh Phong hơi ngượng ngùng nói:

- Khi ấy tôi trở về không bao lâu liền đột phá cảnh giới Đại Thành, cảm thấy tìm anh đấu hoàn toàn là khi dễ anh, cho nên không thấy thú vị nữa, không ngờ anh cũng đột phá, mà còn có thể đỡ tiến công của cao thủ Siêu Phàm.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Tôi bị gã đánh bay mấy lần đây, chẳng qua da thô thịt ráp thôi.

Ánh mắt Trương Linh Phong thấp thỏm nhìn Tần Dương:

- Chúng ta đánh một trận đi.

Không đợi Tần Dương đáp lời, Trương Linh Phong đã nhanh chóng bổ sung:

- Tôi không phải nói bây giờ, tôi biết anh còn phải đánh với Lục Phù Trầm, tôi sẽ không đứng sau lãng phí tinh lực của anh, tôi có thể đợi anh đánh với Lục Phù Trầm xong rồi nói tiếp, thật sự không được thì đợi về Trung Hải tôi lại tìm anh cũng được, dù sao tôi cũng đã biết trường anh học ở đâu rồi.

Tần Dương không nói gì, Trần Hầu quả thật nói rất đúng, sau khi Trương Linh Phong biết hắn cũng đã thăng Đại Thành cảnh liền dâng trào cảm xúc mà tới tìm hắn rồi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Anh cảm thấy thực lực giữa anh và Lục Phù Trầm ai lợi hại hơn một chút?

Trương Linh Phong hơi ngượng ngùng trả lời:

- Tôi chỉ mới đột phá cảnh giới Đại Thành, hiện giờ mới đang ở giai đoạn Thiên Nhân, nghe nói Lục Phù Trầm này khoảng thời gian trước đã đột phá khiếu huyệt hai mươi bảy, thực lực vô cùng cường đại, tôi hẳn không phải đối thủ của anh ta.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Vậy nếu tôi và Lục Phù Trầm đánh xong rồi, nếu là tôi thắng, vậy anh còn muốn đánh với tôi nữa không?

Trương Linh Phong sửng sốt, Tần Dương nói rất có lý.

Bản thân hắn ta không đánh lại được Lục Phù Trầm, nhưng Lục Phù Trầm đánh không lại Tần Dương, như vậy chẳng phải bản thân còn kém Tần Dương hơn rất nhiều hay sao?

Trương Linh Phong có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không chịu buông tha cơ hội được so tài với Tần Dương.

- Không sao, chúng ta chỉ so đấu, thua thì thua, không hề gì... À, anh sẽ không cá tiền với tôi đấy chứ, tôi cũng không có nhiều tiền giống Lục Phù Trầm đâu, tôi là kẻ nghèo, ngày thường còn phải đi làm kiếm tiền sinh hoạt...

Trương Linh Phong nói tới công việc của mình, Tần Dương không kiềm chế được bật cười.

Đầu bếp đấy!

Trương Linh Phong là một đầu bếp, hơn nữa theo lời chính hắn ta nói thì dường như tài nấu nướng của hắn còn rất cao nữa.

Trương Linh Phong thấy biểu tình của Tần Dương, trong lúc nhất thời không hiểu được Tần Dương đang suy nghĩ gì:

- Anh cười gì vậy?

Tần Dương cười nói:

- Hiện giờ anh vẫn còn đang làm đầu bếp?

Trương Linh Phong cười khà khà:

- Đúng vậy.

Trương Linh Phong và Trần Hầu rất thân, hơn nữa Tần Dương cũng rất có cảm tình với Trương Linh Phong này, một cường giả Đại Thành có thể an tâm làm một đầu bếp ở khách sạn, chỉ cần nhìn từ tính cách này liền thấy được bản chất của người này rất tốt.

- Có thể, đợi tới khi trở về Trung Hải, anh muốn đánh đúng không, tôi liền đánh với anh, nhưng chắc chắn phải đặt chút tiền cược mới được.

Trương Linh Phong thoáng ngượng ngùng trả lời:

- Tôi không có tiền...

Tần Dương cười khà khà:

- Chúng ta không đánh bạc, không phải anh là đầu bếp sao, chúng ta cá một bữa cơm đi, nếu anh thua thì làm cho tôi một bữa, thế nào?

Trương Linh Phong thấy Tần Dương nói như vậy, hai mắt lập tức sáng ngời:

- Đánh nhau với cường giả mới có cơ hội thăng thực lực của bản thân, chi bằng sau này mỗi lần tôi tìm anh đánh nhau, nếu tôi thua thì cứ chiếu theo lời anh nói, làm giúp anh một bữa cơm, anh thấy thế nào?
Bình Luận (0)
Comment