Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1113 - Chương 1123: Anh Ưu Tú Tới Mức Nào...

Chương 1123: Anh ưu tú tới mức nào...
 

- Hai người kia tìm anh làm gì vậy?

Trong nhà ăn, Hàn Thanh Thanh và Tần Dương ngồi đối diện nhau, Hàn Thanh Thanh gắp miếng đùi gà trong bát mình đặt vào trong bát của Tần Dương, ân cần hỏi thăm một câu, dứt lời dường như nghĩ tới điều gì lại bổ sung:

- Nếu thuận tiện thì hẵng nói, không tiện thì đừng nói, không cần khó xử đâu.

Tần Dương nhìn đùi gà trong bát, mỉm cười nói:

- Chỉ cần em cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này thì không gì không nói được. Trước kia không phải anh giúp nhà Hà Thiên Phong thu nợ đó sao, hai người kia là người Hạ gia, là gia tộc tu hành, là chủ giấu mặt công ty Feida Express - đối thủ công ty vận chuyển Kiến Thông của cha Hà Thiên Phong, trước kia bọn họ từng đối phó với anh, anh nhân cơ hội này gây rắc rối cho bọn họ, chỉ là giết gà dọa khỉ với Lục gia mà thôi, vì trước kia người bọn họ dựa vào là Lục gia.

Hàn Thanh Thanh lúc trước đã nghe Tần Dương kể trên đại hội liên minh đã xung đột với Lục gia, đương nhiên có thể hiểu được việc này:

- Anh làm gì bọn họ rồi?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Khiến bọn họ phải nhỏ chút máu.

Hàn Thanh Thanh chớp đôi mắt xinh đẹp, tò mò nhìn Tần Dương.

Tần Dương gắp một đũa thức ăn, cười tủm tỉm nói:

- Anh khiến bọn họ nhường Feida Express cho anh, coi như bồi tội với chuyện trước kia... Em có thể hiểu là cắt đất bồi thường cầu hòa vì chiến tranh thất bại.

Hàn Thanh Thanh chớp mắt, trong mắt thoáng có phần kinh ngạc.

- Cả công ty Feida Express? Giá trị không ít tiền đâu.

Tần Dương cười nói:

- Là rất đáng tiền, giá trị khoảng, hai, ba trăm triệu.

Hàn Thanh Thanh ngẩn người, trong ánh mắt cũng thể hiện mấy phần giật mình, cười khổ nói:

- Bọn họ có thể đồng ý, không liều mạng với anh sao?

Tần Dương cười nói:

- Hai, ba trăm triệu đối với người thường mà nói có thể là rất nhiều, nhưng đối với gia tộc tu hành mà nói không đáng là gì. Lần trước người quyết đấu với anh, bọn họ ép một tòa cao ốc thương mại cá độ với dì Long của anh, cuối cùng thua. Chỉ một công ty mà thôi, sẽ khiến bọn họ ăn chút đau, nhưng không đến mức thương tổn động gân cốt, cũng không trở thành nguyên nhân có lòng liều mạng với chúng ta, hơn nữa hóa giải ân oán sau này có cơ hội có thể cùng kiếm tiền chứ sao.

Mặc dù Hàn Thanh Thanh không phải người tu hành, nhưng rất thông tuệ, mím môi cười nói:

- Chiêu này của anh là giết gà dọa khỉ vừa hóa giải vừa tấn công. Hạ gia vốn dựa vào Lục gia, anh làm thành như vậy, quan hệ giữa Hạ gia và Lục gia tan vỡ, thậm chí sau này còn trở thành đồng bọn hợp tác, dùng lợi ích tạo quan hệ với Hạ gia, như vậy tương đương với có thêm một đồng minh, bớt đi một đối thủ, biến hóa này chính là mười một lệch hai đấy.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đúng vậy, anh chính là nghĩ như vậy, hơn nữa chuyện này một khi truyền đi cũng sẽ có ảnh hưởng với người khác, ít nhất mọi người sẽ có suy nghĩ đó chính là đi theo Lục gia hoặc là làm kẻ địch của anh không chiếm được lợi, còn có hại, mà đứng về phía anh mới có lợi, vậy thì những người vốn có suy nghĩ đối địch với anh đương nhiên phải lo lắng rồi. Anh không muốn cầu bọn họ nhất định phải đứng bên phía anh, nhưng có thể khiến bọn họ có cái suy nghĩ này, không lũ lượt ra tay với anh, duy trì trung lập, như vậy là đủ rồi.

Hàn Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tần Dương ngồi đối diện:

- Anh cũng không dễ dàng gì, mới hai mươi hai tuổi đã phải đối mặt với nhiều cảnh anh lừa tôi gạt, đấu đá không ngừng, chém giết sống chết...

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Thế giới người tu hành trước nay luôn dựa vào nắm đấm nói chuyện, sư phụ anh dạy anh trở thành người tu hành xuất sắc, đương nhiên anh cũng sẽ tham dự ân oán giữa những người tu hành, chung quy đều phải trải qua mới phát triển được... Nếu không có nhiều kinh nghiệm thì sao anh có thể trở nên ưu tú như vậy được đây?

Nửa câu sau Tần Dương cười hì hì dùng giọng điệu đùa cợt chứng minh, Hàn Thanh Thanh liếc Tần Dương:

- Vương bà buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi!

Tần Dương cười khà khà:

- Cũng không có người ngoài, khoe khoang một chút tạo chút cảm giác tồn tại.

Hàn Thanh Thanh lập tức bị chọc cười, nụ cười nở trên khuôn mặt giống như tiên hoa đua nở khiến ánh mắt đám sinh viên xung quanh đều trở nên ngu ngơ, ánh mắt nhìn Tần Dương ngập tràn sự hâm mộ.

Mặc dù Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đã xác nhận mối quan hệ, nhưng hình thức hai người tiếp xúc cũng không thay đổi quá nhiều.

Tính cách của Hàn Thanh Thanh dịu dàng ít nói, nhưng kỳ thực nội tâm vẫn rất có chủ kiến, cũng chẳng phải loại dính người. Tần Dương mặc dù trẻ tuổi, nhưng tính cách trầm ổn, trưởng thành, hai người yêu nhau rất có cảm giác không nóng không vội, hoàn toàn không có loại yêu cuồng nhiệt hận không thể buộc cùng một chỗ như phần lớn những sinh viên khác.

Như vậy cũng không phải nói hai người không đủ thích đối phương, mà là hai người yêu nhau đã sớm khắc cốt ghi tâm, không cần dùng hành vi nhàm chán như dính lấy nhau để chứng minh gì cả, huống chi Tần Dương bận rộn, thường hay biến mất trong trường học, Hàn Thanh Thanh cũng đã vô cùng quen rồi.

- Sư phụ, con và Hàn Thanh Thanh yêu nhau rồi.

Mạc Vũ đầu bên kia trầm mặc một giây, mỉm cười nói:

- Hàn Thanh Thanh là cô gái tốt, nếu đã quyết định là cô bé rồi thì phải đối xử với cô bé cho tốt.

Giọng nói của Tần Dương thoáng có phần ngượng ngùng:

- Sư phụ, thật xin lỗi.

Mạc Vũ cười ôn hòa nói:

- Vì Văn Vũ Nghiên sao?

Tần Dương áy náy trả lời:

- Vâng, con sợ không thể hoàn thành lời phân phó của sư phụ rồi. Văn Vũ Nghiên cũng rất ưu tú, con cũng rất thích, nhưng con càng không cách nào dứt bỏ Hàn Thanh Thanh được.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Không cần lo lắng, ta hi vọng con và Văn Vũ Nghiên yêu nhau cũng chỉ là một kỳ vọng mà thôi. Hai đứa đã từng tiếp xúc, cũng đã so sánh rồi, con vẫn thích Hàn Thanh Thanh hơn, như vậy đương nhiên nên yêu người mình thích, còn không cần cảm thấy áy náy đâu.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Văn Vũ Nghiên bên kia con sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ấy, sau này mọi người vẫn là bạn tốt.

Mạc Vũ đồng ý nói:

- Có thể, dù không yêu nhau, nhưng vẫn có thể làm bạn bè được, dù sao hai đứa trước kia cũng coi là bạn bè thân thiết, cũng không có bất cứ mâu thuẫn gì với nhau.

- Đúng vậy, sư phụ, Văn Vũ Nghiên là một cô gái lý tính, hơn nữa cô ấy vẫn luôn thông suốt đối với chuyện của con, con nghĩ cô ấy sẽ hiểu thôi.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Được, ngày sinh nhật con dẫn Hàn Thanh Thanh tới cùng ăn bữa cơm đi.

- Vâng, sư phụ!

Tần Dương đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.

Giọng điệu của sư phụ cũng không có mất mát gì, có lẽ hắn đã sớm nghĩ tới kết quả này trong lòng, dù sao sự kiện sinh tử mà hắn và Hàn Thanh Thanh đã cùng nhau trải qua Mạc Vũ cũng biết rõ ràng.

Một người đàn ông gặp được người con gái như vậy, yêu cô ấy, hẹn hò với cô ấy, như vậy không phải là chuyện đương nhiên sao?

Tần Dương nằm trên giường, theo bản năng nghĩ tới mấy người phụ nữ khác có quan hệ phức tạp với mình, tâm trạng cũng có phần phức tạp.

Cắt đứt quan hệ với các cô ấy?

Có lẽ đây là một cách làm lý trí, nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy bản thân không làm được.

Cũng không phải nói Tần Dương tham luyến vẻ đẹp của các cô ấy, cũng không phải tham lam cơ thể của các cô ấy, mà là các cô ấy đều có tình cảm nghiêm túc, trả giá vì Tần Dương, Tần Dương cũng có tình với các cô ấy, lỗ mãng một đao chặt đứt quan hệ chung quy quá tuyệt tình, Tần Dương chắc chắn không làm được.

Có lẽ hẳn nên chọn thời điểm thích hợp nói chuyện bản thân đã có bạn gái với các cô ấy, chỉ có điều Tần Dương hiểu rõ họ, sợ rằng các cô ấy sẽ rất bình tĩnh, không chừng còn có thể bổ sung một câu chúc mừng...
Bình Luận (0)
Comment