Chương 1135: Hắc Thủ lộ diện
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Đơn giản?
Lần này không chỉ có Sharman tò mò, mà đến cả ánh mắt của những kẻ khác trên bàn cơm cũng đồng loạt nhìn tới Tần Dương, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, làm sao Tần Dương có thể đảm bảo trận đấu này công bằng, dù sao dù là Sharman hay Khôn Dương đều có thế lực trọng binh được vũ trang đầy đủ, nếu ai nổi lên ý xấu đề sẽ dễ dàng gây ra chuyện xấu.
Tần Dương cũng không thừa nước đục thả câu, mỉm cười nói:
- Ông không dám tới địa bàn của Khôn Dương, Khôn Dương và người của Hắc Thủ cũng không dám quang minh chính đại tới đây, nhưng các người có thể hẹn ở một khu vực công cộng, các người hẹn sẵn ở một chỗ, hai bên quy định mang theo tất cả bao nhiêu người là được, thậm chí các người có thể cùng đan xen đội ngũ hai bên, dò xét lẫn nhau, sau đó xác nhận một khu vực thi đấu an toàn thích hợp.
- Ví dụ như khe núi trống trải, hoặc đất bằng rộng lớn, hai bên tổng cộng dẫn theo bao nhiêu người, chỉ cần đảm bảo đối phương không thể hãm hại mình, hai bên chỉ có thể dựa vào người tu hành trong tay mình phân cao thấp, như vậy không phải là được rồi sao?
Sharman giật mình:
- Hóa ra là như vậy, cách này rất tốt, Khôn Dương cấu kết với Hắc Thủ chắc chắn sẽ tin tưởng thực lực của Hắc Thủ, như vậy gã chắc chắn nguyện ý đấu trận này, chỉ cần đối phương lộ mặt, các vị có thể dứt khoát xử lý bọn họ, tuyệt hoàn toàn hậu hoạn!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cũng coi là ý này, nếu bọn chúng ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có, vậy thì bọn chúng dựa vào cái gì thu nhận một nửa lợi nhuận của cái thành phố kia đây?
Sharman hưng phấn đập bàn một cái:
- Cứ làm như vậy đi! Tôi nghĩ, ừ, ngay tại bãi biển Calabash. Bãi biển Calabash có địa hình bằng phẳng, liếc mắt có thể nhìn ra được rất xa, chỉ cần có mấy binh lính trinh sát là có thể xác định đối phương có bao nhiêu người, ai cũng không ẩn núp được, thi đấu ở đó là tốt nhất, ăn xong tôi sẽ đi gọi điện thoại cho bên đó.
Tần Dương hỏi tới:
- Có thể phòng ngừa súng bắn tỉa không?
Sharman gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, bãi cát Calabash trơ trụi, căn bản không có ai có thể ẩn náu được, chỉ cần hơi tra một chút là có thể phòng ngừa khả năng có súng bắn tỉa.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Như vậy thì không thành vấn đề, còn lại phải xem bọn chúng có dám tiếp chiêu không thôi, đúng rồi, ông không cần bại lộ thực lực của chúng tôi, còn giọng điệu ấy mà, ông có thể đắc ý và phách lối một chút...
Sharman cười ha ha, tâm trạng tốt hơn nhiều:
- Tôi hiểu, tôi hiểu!
Sau khi ăn xong, Sharman đã không thể chờ đợi được nữa đi gọi điện thoại, đám người Tần Dương ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
- Cậu cảm thấy đám người Hắc Thủ có đáp ứng không?
Tần Dương khẽ cười nói:
- Có lẽ sẽ đáp ứng, bọn họ cho tới bây giờ không coi Sharman ra gì, hơn nữa đây còn là khu vực Tam Giác Vàng, mặc dù cũng có người tu hành thực lực không tệ, nhưng chung quy vẫn rất ít người có thực lực cường hãn, có bản lĩnh đó, cho dù bị toàn cầu truy nã thì vẫn có thể sống cuộc sống tốt đẹp, vì sao phải chạy tới vùng khỉ ho cò gáy này. Nghe nói thực lực của Lục Phong Niên kia đã tới Siêu Phàm, bọn chúng có lẽ sẽ cẩn thận, nhưng không có lý do gì phải sợ...
Tần Dương giải thích loại trừ như vậy xong, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.
- Chỉ cần cha con Lục Phong Niên lộ mặt thì tất cả đều dễ làm. Bao nhiêu năm qua, Hắc Thủ vẫn luôn khó có thể đối phó được, cũng bởi vì bọn chúng vẫn luôn ẩn thân sau màn, giấu mình quá tốt, cho dù mỗi lần bắt được người Hắc Thủ, nhưng cũng không thể vì vậy mà bắt bọn chúng được...
- Ừ, hi vọng tất cả đều thuận lợi, nếu như lần này để gã chạy thoát, e rằng muốn bắt được gã sẽ rất khó.
- Lần này cần tranh thủ diệt toàn bộ đám người Hắc Thủ, Lục Phong Niên hẳn là cao thủ Siêu Phàm duy nhất trong Hắc Thủ, gã nhiều năm qua đã chưa ra tay rồi, sự kiện thi đấu như vậy gã không thể không tới khu vực thi đấu.
- Hiện giờ phải xem gã hồi phục ra sao rồi.
Mọi người nói chuyện phiếm một lát, sau đó khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, lẳng lặng uống nước trà, cùng chờ đợi.
- Bọn họ đáp ứng rồi!
Sharman hưng phấn đi tới, trong ánh mắt lóe lên một loại ý cười sau khi đã thực hiện được âm mưu quỷ kế cùng với ánh nhìn như đối thủ sắp sửa gặp phải xui xẻo.
Tần Dương đứng dậy:
- Bọn họ có đưa ra điều kiện gì không?
Sharman dùng sức hít điếu xì gà trong tay, phun ra một ngụm khói dày đặc:
- Tôi và Khôn Dương đánh cược, tôi dùng một nửa lợi ích của thành phố này cá cược súng ống đạn dược trong tay gã, Khôn Dương đáp ứng rồi.
Tần Dương thở dài một hơi:
- Thời gian, địa điểm thế nào?
- Mười hai giờ trưa mai, bãi biển Calabash, chúng tôi mỗi bên chỉ dẫn theo không quá hai mươi binh lính, số lượng người tu hành không giới hạn, còn giữa những người tu hành đánh như thế nào, sau khi gặp mặt mọi người lại đàm phán, chung quy phải phân thắng bại.
Tần Dương gật đầu:
- Được, cứ làm như vậy đi!
Dáng vẻ Sharman thấp thỏm nhìn mọi người:
- Ngày mai nếu như thắng, vậy mọi người xử lý đám Hắc Thủ ra sao, xem xem có thể có cơ hội bắt Khôn Dương hay không, bắt sống là tốt nhất, nếu các vị bắt được Khôn Dương, tôi sẽ thêm cho các vị thêm mười triệu nữa!
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Được, một lời đã định!
Mọi người nghỉ ngơi thoải mái một ngày, sáng ngày hôm sau, đoàn người ngồi trong mấy chiếc xe Jeep đi tới bãi biển Calabash.
Bãi biển Calabash cách thành phố khoảng chừng hơn mười kilomet, là một bãi biển hoang vu lớn, cả hai bên bờ đều toàn cát đá và đá cuội, hàng cỏ dại mọc rất thưa thớt, liếc nhìn khu vực trong vòng hơn một nghìn mét đều như vậy.
Tầm mắt của Tần Dương quét nhìn một vòng, sau đó đặt tầm mắt ở con đường tới đằng xa cũng xuất hiện một đoàn xe chạy về hướng bãi biển.
Hai đoàn xe dần dần đi tới gần, Sharman và Khôn Dương đều rất cẩn thận, khi còn cách một khoảng, đoàn xe đều ngừng lại, hai bên đều tự phái hai người đi tới đội xe của đối phương kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ, sau đó mới gặp nhau ở giữa.
Sharman và Khôn Dương đều bước từ trong xe ra, binh lính của hai bên đều vác súng trên vai, đạn lên nòng, cả hai bên đều đề phòng nhìn chằm chằm đối phương.
Hải Phong dẫn đầu, dẫn theo hai người của gã đi cùng với Tần Dương, La Thanh, Cao Phi, Khang Huy, Hà Tú, còn có hai cận vệ của Sharman bước từ trong chiếc xe phía sau ra, Tôn Kiền không vội vã xuống xe, hắn là người Tôn gia, mặc dù rất ít khi tham gia hoạt động trong giới tu hành, nhưng Lục Phong Niên dù sao cũng là người Lục gia, khó đảm bảo gã sẽ không nhận ra. Trước khi cha con Lục Phong Niên không lộ mặt, Tôn Kiền chắc chắc sẽ không lộ diện, đương nhiên viện cớ trước đám người Hải Phong là không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện, tránh dọa kẻ khác chạy mất.
Một bên khác, bảy, tám người cả nam nữ ăn mặc khác nhau cùng đi tới, ánh mắt cả đám người sắc bén quan sát đám người Hải Phong đứng đối diện, trong thần thái ngập tràn địch ý và khiêu khích không hề che dấu.
Tần Dương quy củ đứng sau đám người, yên tĩnh quan sát đám người đối diện, nhìn qua tất cả mọi người một lượt, sau đó Tần Dương cảm thấy có chút thất vọng.
Không có Lục Phong Niên, không có Lục Đào!
Ánh mắt Tần Dương lướt qua đám người nhìn chiếc xe sau lưng kia, cửa sổ thủy tinh đóng chặt, cửa xe cũng đóng kín, cha con Lục Phong Niên có ở trong chiếc xe kia không?
Sharman và Khôn Dương trao đổi với nhau bằng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, đều xoay người nhìn tới chiếc xe bản thân mới bước xuống, mặc dù vẫn chưa lên xe, nhưng đều đã chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng sẽ lui lại.
Ánh mắt Hải Phong âm trầm đảo qua đám người đối diện, bỗng nhiên bước đi, đồng thời thấp giọng quát:
- Lên!