Chương 1134: Phương pháp xử lý công bằng
Hải tiên sinh thấy Tôn Kiền đỡ được một chưởng này, vẻ mặt vui mừng biến mất trong nháy mắt.
- Ầm!
Cương khí va chạm với nhau phát ra một tiếng vang nặng nề, cương khí tán loạn giống như những con dao nhỏ bay vụt đi bắn ra bốn hướng.
Hải tiên sinh không di chuyển, Tôn Kiền cũng không di chuyển.
Vẻ mừng rỡ trong ánh mắt Hải tiên sinh đột ngột trở thành cứng lại. Gã nhìn Tôn Kiền với vẻ mặt không thay đổi đứng đối diện, ánh mắt có mấy phần kinh nghi bất định.
Tôn Kiền không hề bị làm sao ư?
Gã quả thật tu luyện Độc chưởng giống như lời Tần Dương nói, là một phương pháp tu hành đặc biệt. Tu hành Độc chưởng cần khiến trong cơ thể bản thân chứa độc, mặc dù tu hành Độc chưởng đều có phương pháp đặc biệt sẽ không khiến bản thân bị trúng độc mà chết, nhưng chung quy vẫn là kịch độc, tu hành lâu dài cũng có chỗ tổn hại tới cơ thể của bản thân, cho nên người tu hành Độc chưởng rất hiếm.
Tu hành Độc chưởng thành công, một chưởng đánh ra đến cả chưởng phương cũng chứa độc tính, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Dương lại ngửi thấy được mùi nhàn nhạt trong không khí, độc khí tản ra bên ngoài trôi theo khí kình, một khi đánh vào trong cơ thể đối phương, cho dù thực lực đối phương mạnh hơn thì cũng sẽ trở nên yếu đi do ảnh hưởng bởi độc, cuối cùng sẽ thua trong tay gã.
Nhưng một chưởng hung ác khi nãy của gã dường như đã đánh trên vải bông, không hề có cảm giác đối phương đang gắng sức, chuyện này là sao?
Tôn Kiền vẫn bình tĩnh nhìn Hải tiên sinh, khẽ mỉm cười nói:
- Độc chưởng của các hạ rất lợi hại, lực độc hình hậu, nhưng môn công phu Độc chưởng này càng tu luyện sâu thì càng tổn hại lớn tới cơ thể, nếu gặp phải người thực lực mạnh hơn ông nhiều, nội khí phản phệ vào cơ thể sẽ phá vỡ sự cân bằng trong cơ thể của ông, độc khí cắn trả, thực lực càng mạnh thì lực cắn trả càng mạnh, các hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hải tiên sinh thấy Tôn Kiền nói như vậy, sắc mặt có phần âm tình bất định, nhưng cuối cùng không đoán ra được Tôn Kiền thực sự là ai, không dám phách lối như trước nữa, hừ lạnh một tiếng:
- Đa tạ lời nhắc nhở của ngài, các hạ thực lực cao cường, hành động tiếp theo đây Hải Phong tôi nguyện ý nghe theo lệnh của ngài, ngài cứ nói.
Tôn Kiền mỉm cười nói:
- Tất cả mọi người làm việc vì tiền, mục đích cuối cùng vẫn vì để kiếm tiền, đồng tâm hiệp lực an toàn kiếm tiền mới chính là việc làm tốt nhất.
Sharman đứng bên cạnh thấy được một màn này, vẻ mặt lập tức tươi cười như hoa. Gã đương nhiên hi vọng bản thân thuê được càng nhiều người lợi hại càng tốt, Hải Phong ra tay xác nhận thực lực của Tôn Kiền, gã cũng không thể đắc tội với người ta, đương nhiên rất vui vẻ rồi.
- Dương tiên sinh, cậu nói cậu còn có ba người bạn nữa, chi bằng mời bọn họ cùng tới đây, à không, để tối phái người của tôi tới đón bọn họ đi.
Trong đầu Tần Dương nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ:
- Tôi gọi điện thoại trước.
Tần Dương đi sang bên cạnh bấm số điện thoại của sư phụ Mạc Vũ, nhanh chóng nói lại một lần chuyện xảy ra bên này.
Mạc Vũ trầm ngâm nói:
- Đã có quân của Sharman, gã còn mời được những cường giả Siêu Phàm khác, vậy thì ta tạm thời sẽ không lộ diện. Người Hắc Thủ chắc chắn đều đã biết ta, ta cũng không có mặt nạ mô phỏng da người thay đổi gương mặt thứ hai, hơn nữa hợp tác với Sharman cũng phải lưu tâm, ta ẩn thân vào đó, có chuyện gì cũng dễ dàng giúp đỡ lần nhau hơn.
Tần Dương cũng nghĩ như vậy, dù sao trong tay Sharman có một đội quân số lượng lớn, nếu thật sự xử lý xong chuyện này rồi, lỡ như Sharman đã sớm tính kế, đến lúc đó quay ra đâm một kích, súng ống đạn dược cùng tấn công, như vậy cho dù mọi người có là cường giả tu hành thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, để lại một người ở bên ngoài, Sharman chung quy vẫn sẽ có sự cố kỵ.
- Được, nghe lời của sư phụ.
Tần Dương cúp điện thoại, quay lại nói:
- Chỉ có hai người bạn của tôi nguyện ý chấp nhận được thuê lần này, ông bảo người đi đón hai người bọn họ đi.
Sharman thuận miệng hỏi:
- Còn một vị nữa vì sao không đồng ý vậy, không phải các vị là bạn bè với nhau sao?
Tần Dương thuận miệng giải thích:
- Người kia ngoại trừ đi cùng chúng tôi tới đây làm việc ra còn có một số việc cá nhân cần xử lý, chúng tôi vì cần phải ở lại mấy ngày, chuyện của người kia đợi không được cho nên đi xử lý trước, thêm thời gian nữa mới đi cùng chúng tôi.
Sharman cũng không hỏi thêm nữa, bảo thủ hạ của gã dẫn theo Mã Sa với vẻ mặt phức tạp đi đón người, có lẽ Mã Sa cũng không ngờ sự việc lại xuất hiện sự chuyển biến như vậy.
Mã Sa nằm vùng ở đây, từ trước tới nay luôn là người cẩn thận, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chớp mắt bản thân quang minh chính đại đi ra đi vào khu nhà cao cấp của Sharman, còn được đối đãi rất khách khí, mặc dù là được lây dính ánh sáng của mọi người, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn không giảm đi.
Trong thâm tâm của Mã Sa ngập tràn sự thấp thỏm chờ mong, bởi vì hắn ta thấy được hi vọng.
Thế lực Hắc Thủ gì đó kia liên hợp với Khôn Dương muốn đối phó Sharman, Sharman không cam lòng chịu thất bại, lại thuê được một đám người tu hành với thực lực mạnh hơn chuẩn bị phản kích, chỉ cần Sharman có thể thắng lợi, Khôn Dương này chắc chắn sẽ thảm, cái tính có thù tất báo của Sharman đã chú định gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Khôn Dương.
Có lẽ thù của anh em của hắn có thể báo được rồi!
Cao Phi và La Thanh nhanh chóng được đón tới, Sharman bảo người sắp xếp phòng cho mọi người, thậm chí còn nhiệt tình hỏi thăm mọi người có cần sắp xếp phụ nữ hay không, đám người Tần Dương đều cự tuyệt, nhưng ba người Hải Phong thì không từ chối.
Ngâm trong nước nóng tắm thoải mái, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại ngủ một giấc thư thái, tới hừng đông, Tần Dương phấn chấn tinh thần rời khỏi giường, ăn mặc chỉnh tề sau đó đi xuống lầu.
Trong phòng ăn đã dọn lên bữa sáng vô cùng phong phú, đám người Tôn Kiền cũng đều đã rời giường, Sharman ngồi trên chiếc ghế chủ vị, vẻ mặt vui sướng.
Mặc dù gã là Thổ Hoàng đế ở nơi đây, thủ hạ cũng có mấy người tu hành, nhưng thực lực lại kém rất xa, hiện giờ lại thuê được một đội người tu hành cường hãn giúp gã, gã sao có thể không vui sướng cho được?
Sau khi Tần Dương ngồi xuống liền dò hỏi:
- Tướng quân, tình huống hiện giờ như thế nào?
Sharman giải thích:
- Tôi còn đang nghĩ cách, trước kia khi bọn họ uy hiếp tôi, người của Hắc Thủ cũng chỉ có ba người tới, còn chưa thấy thủ lĩnh của bọn chúng, tôi nghĩ cho dù tôi từ chối hay đáp ứng, thủ lĩnh của bọn chúng hẳn cũng sẽ không đích thân ra mặt...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Vấn đề này đêm qua tôi cũng nghĩ qua rồi, có một cách rất đơn giản, ông có thể ước chiến với bọn chúng.
Sharman nghi hoặc nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Ước chiến, là chiến như thế nào?
Tần Dương mỉm cười bèn giải thích:
- Ông nói với Khôn Dương rằng ông cũng đã tìm được một đám người tu hành qua mạng internet, ông rất bất mãn trước cách làm của bọn chúng, cộng với quan hệ hàng xóm giữa hai bên, ông nguyện ý đánh cuộc với bọn chúng một trận ước chiến, nếu người của ông thua thì làm theo cách bọn họ nói trước đó, sau này giao ra một nửa lợi ích của thành phố này, nếu bọn chúng thua thì để bọn chúng phải trả một cái giá lớn nhất định, tôi nghĩ người Hắc Thủ tự phụ với thực lực của bản thân nhất định sẽ đáp ứng trận đấu này.
Hai mắt Sharman sáng lên, nhưng vẫn còn chưa nắm bắt được mấu chốt lắm:
- Nhưng ai biết được đối phương có ra thủ đoạn nào không, tôi nghĩ người của bọn chúng cũng không dám đến địa bàn của tôi, dù sao nơi này của tôi có quân đội đóng quân với hơn ngàn người, mà tôi cũng không dám xông vào lãnh địa của bọn chúng...
Dáng vẻ của Tần Dương thoải mái nói:
- Trong tay các người có số lượng binh lính lớn như vậy nhất định các người không thể chân chính đấu một trận hỗn chiến, cho nên phương thức mà tôi đề nghị là vô cùng hữu hiệu, nhất là với tổ chức Hắc Thủ này, chỉ cần thi đấu mộ trận công bằng thì bọn chúng nhất định sẽ đáp ứng, còn về làm thế nào bảo đảm trận đấu này công bằng thì cũng vô cùng đơn giản...