Chương 1133: Độc chưởng
Lời nói tới đây, sự việc cơ bản đã xem như quyết định xong, trên khuôn mặt của Sharman cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
- Khi nãy quá hấp tấp, còn chưa kịp hỏi tên các vị, nếu thuận tiện thì xin các vị hãy lộ ra một chút thực lực, mọi người cũng dễ sắp xếp và lên kế hoạch...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chúng tôi tới nơi này có chuyện cần làm cũng không muốn để người khác biết được, tên chỉ là một dấu hiệu. Tôi họ Dương, ông gọi tôi Dương tiên sinh là được, vị lão tiên sinh này họ Tôn, hai người bọn họ họ Khang và họ Hà, tùy ý gọi đi, chúng tôi còn có ba người bạn không tới đây, tôi và hai người bọn họ đều là cảnh giới Thiên Nhân, Tôn lão tiên sinh...
- Siêu Phàm đỉnh phong.
Tần Dương còn chưa nói hết lời, Tôn Kiền đã mỉm cười mở miệng, che giấu thực lực, dù sao thân ở trong địa phương hỗn loạn này, giữ lại một chút thực lực cũng là một lá bài tẩy tốt.
Sharman mới nghe nói Tôn Kiền có thực lực Siêu Phàm đỉnh phong lập tức mừng rỡ, hưng phấn nói:
- Được, các vị còn có ba người bạn nữa sao, vậy thì bảo bọn họ cùng đi đi, chỉ cần chuyện có thể làm xong, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên đàm phán điều kiện xong trước, nếu không sau khi chuyện làm xong mà thù lao được trả không xứng sẽ tổn hại tới hòa khí giữa mọi người.
Sharman là Thổ Hoàng đế nơi đây, đương nhiên gia thế phong phú, không dễ gì trong khoảng thời gian quan trọng này mời chào cường giả tới hỗ trợ, ngoài vui sướng ra cũng rất hào phóng:
- Chỉ cần các vị giúp tôi làm xong chuyện này, giết chết đám quỷ kia, tôi sẽ đưa các vị năm triệu nhân dân tệ trả thù lao, cộng thêm ngọc phỉ thúy giá trị không dưới hai mươi triệu và năm xe tải quặng đá sản xuất từ hố đá, về phần phân chia thế nào tự các vị phân chia, thế nào?
Tần Dương đương nhiên không phải thực sự vì bao nhiêu thứ gì đó của Sharman, nhưng nếu ở lại giúp đỡ thì phải có dáng vẻ đi giúp đỡ, nếu tỏ vẻ không thể chờ đợi được thì có lẽ ngược lại dễ khiến người ta nghi ngờ, Tần Dương cũng không muốn bại lộ thân phận của bọn họ, ai biết được Sharman có như đám Khôn Dương hay không.
Lắm thầy nhiều ma, cẩn thận là hơn.
- Được, cái giá này cũng không tệ lắm, chẳng qua cũng như lời tôi đã nói trước đó, chúng tôi không thể cứ mãi ở lại đây, thời gian một tuần, nếu vẫn không thể đạt thành mục tiêu thì chúng tôi sẽ phải khởi hành rời đi, còn thù lai chúng tôi chỉ thu một nửa là được, thế nào?
Sharman hơi do dự một chút, gã rất muốn nói sự việc không làm xong các người đã muốn lấy tiền, chỉ có điều ngẫm lại một tuần cũng có thể hòm hòm rồi, cho dù đối phương không tới, bản thân gã hoàn toàn có thể nghĩ mọi cách gạt đối phương tới đây, nếu gã không đáp ứng, vậy đối phương không chừng quay đầu liền đi mất, trong thời điểm quan trọng này gã đi đâu tìm người được nữa đây?
- Được, chúng ta một lời đã định!
Tần Dương thấy Sharman đã đáp ứng, thở dài một hơi, còn chưa mở miệng, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng hừ lạnh:
- Thằng nhóc kia mày ngược lại rất biết chào giá, cho dù có được hay không cũng phải lấy được một con số lớn...
Tần Dương nhìn theo nơi giọng nói vang lên, chính là lão giả đầy hình xăm ngồi trên ghế sô pha đang híp mắt, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm Tần Dương, dáng vẻ ngập tràn địch ý.
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Khi nãy cũng đã nói đối phương là Hắc Thủ danh tiếng lẫy lừng, bọn chúng cũng không dễ đối phó, nếu không phải cần thiết thì tôi cũng không muốn chọc tới bọn chúng, nếu thuận lợi diệt được bọn chúng thì cũng may mắn, nhưng nếu thất bại, chúng ta đây có thể cả đời sẽ chịu cảnh bị Hắc Thủ trả thù, cho nên tôi nghĩ cái giá này cũng không cao...
Lão giả hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sharman:
- Cái giá trước kia ông cho tôi hình như hơi thấp chút đấy.
Sharman nhíu mày, trầm giọng nói:
- Thực lực của Hắc Thủ rất mạnh, các vị mặc dù có thực lực rất mạnh, nhưng lại không nắm chắc có thể áp chế được, Tôn tiên sinh là Siêu Phàm đỉnh phong, có ngài ấy ở đây đương nhiên nắm chắc hơn, thù lao này dày một chút cũng có thể chấp nhận được, Hải tiên sinh chẳng lẽ không tán đồng điều này sao?
Lão giả được gọi là Hải tiên sinh cười lạnh nói:
- Không, tôi tán đồng, chẳng qua tôi chỉ lo lắng có người mạo danh là một hảo hán báo cáo thực lực láo, đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện không gánh được, ngược lại xoay người bỏ chạy, đến cái rắm cũng không có, nhưng Tướng quân ông trốn không thoát thì cũng thành thảm rồi.
Sharman sửng sốt, ánh mắt đảo qua vẻ mặt Tôn Kiền lạnh nhạt, chẳng qua gã cũng không ngốc tới mức hỏi thẳng Tôn Kiền có nói láo hay không, ngược lại cười nói:
- Sự việc liên quan tới sống chết, Tôn tiên sinh chắc hẳn sẽ không nói lung tung đâu.
Hải tiên sinh hừ lạnh nói:
- Tôi không quen bọn họ, tôi không tin được, cả đám giấu đầu lộ đuôi, chắc hẳn cũng không phải nhân vật nổi danh gì, các người cũng biết phải đàm phán giá cả trước, tôi cũng muốn xác nhận thực lực của bọn họ, nếu thực sự lợi hại như vậy thì tôi nhận, nếu không, ha ha, sợ rằng cái giá của tôi cũng phải nâng lên mới được.
Tần Dương nghe tới đó lập tức hiểu được Hải tiên sinh này đang mượn đề tài để nâng cái giá của mình đây mà.
Chắc hẳn Sharman cũng thuê Hải tiên sinh, cũng ưng thuận trả thù lao dày, nhưng hiện giờ kém hơn nhiều so với đám người Tần Dương, trong lòng lập tức thấy bất mãn, cho nên mới nói như vậy.
- Hải tiên sinh đúng không, không biết ông dự định xác nhận thực lực thế nào đây?
Hải tiên sinh cười lạnh nói:
- Nếu vị Tôn tiên sinh này đã nói bản thân là Siêu Phàm đỉnh phong, thực lực như vậy đương nhiên rất hùng hậu, như vậy đi, nếu Tôn tiên sinh có thể tiếp được một chưởng toàn lực của tôi, vậy tôi vui lòng phục tùng, chỉ nghe lệnh của Tôn tiên sinh, nếu Tôn tiên sinh không tiếp được, vậy thì giá tiền bên chúng tôi cũng phải tăng lên.
Vẻ mặt Tôn Kiền bình tĩnh gật đầu:
- Được, ông tới đi.
Hải tiên sinh bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Tôn Kiền, dường như muốn nhìn rõ tất cả suy nghĩ trong nội tâm của Tôn Kiền vậy.
- Chúng ta vẫn nên ra ngoài đi, nếu không những thứ ở đây có thể sẽ không giữ được.
Tôn Kiền vẫn không bày tỏ thái độ gì như cũ, giọng điệu bình thản:
- Được.
Sharman thấy Tôn Kiền không có ý kiến gì, đương nhiên cũng không nói thêm gì, thật ra gã cũng muốn biết đám người Tôn Kiền có thực sự lợi hại như vậy hay không.
Tần Dương đi ra ngoài theo, đồng thời thuận miệng hỏi:
- Hải tiên sinh, không biết ông có thực lực gì?
Hải tiên sinh lạnh lùng trả lời:
- Trên hai mươi tám, mới bước vào Siêu Phàm ba, bốn năm, chắc không thể so với Tôn tiên sinh.
Tần Dương mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Tôn Kiền đi tới bãi sân rộng, thản nhiên nói:
- Ông tới đi.
Hải tiên sinh hít một hơi thật sâu, ánh mắt tỏa ra hung quang:
- Cẩn thận đấy!
Hải tiên sinh bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, đánh một chưởng về phía Tôn Kiền, chưởng bên phải của gã chớp mắt trở nên đen xì, thậm chí trong không trung còn có mùi nhàn nhạt.
Hai mắt Tần Dương nhìn tới bàn tay phải của Hải tiên sinh, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, thấp giọng quát:
- Độc chưởng!
Ánh mắt Tôn Kiền cũng thay đổi, nhưng hắn ta cũng không lùi bước, chỉ chau mày, giống như không nhìn thấy, cũng giơ chưởng tay phải ra chém chuẩn xác, chụp lại với bàn tay phải của Hải tiên sinh.