Chương 1137: Uy của Thông Thần
Hải Phong hiển nhiên là kẻ có tính cách có thù tất báo, lúc trước một chưởng kia mất mặt trước Tôn Kiền, hiện giờ đã không cần giấu diếm thực lực nữa, Hải Phong lập tức muốn lấy lại danh dự, tìm lại mặt mũi.
Hải Phong vừa nói dứt lời, thân người đã nhanh chóng xông tới hướng Tôn Kiền nhanh như gió, đôi tay chớp mắt đã toàn một màu đen, đánh ra một chưởng nặng nề.
Tôn Kiền lui một bước, Hải Phong lại bị đẩy lùi về, sắc mặt trong nháy mắt đỏ thẫm.
Thần sắc Hải Phong lộ ra vẻ bàng hoàng, gã không ngờ bản thân đã thi triển toàn lực nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong, Độc chưởng vẫn không cách nào phát huy được tác dụng.
- Lục Phong Niên, không cần trốn nữa, thực lực của gã này rất mạnh, một mình tôi sợ rằng không phải đối thủ, ba người chúng ta cùng lên xử lý gã trước!
Hai mắt Tần Dương đứng phía sau tỏa sáng ý cười, ánh mắt theo bản năng nhìn chiếc xe đằng sau kia.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hơi mập bước xuống cửa xe, phía sau gã còn có một thanh niên cùng đi, chính là cha con Lục Phong Niên thủ lĩnh Hắc Thủ.
Lục Phong Niên ngồi trong xe đã quan sát rất lâu, biết Tôn Kiền là người lợi hại nhất bên đối phương, chỉ cần giết chết Tôn Kiền thì chính là đại cục đã định. Đối phương có thực lực Siêu Phàm đỉnh phong, nếu như chạy trốn thì cho dù có xử lý những người khác rồi tất cũng thành một phiền toái lớn, muốn ám sát sẽ khiến người khác rất đau đầu.
Lục Phong Niên vọt tới, lạnh giọng quát:
- Hải Phong, Chu Kiến Vân, chặn gã lại, tuyệt đối không được để cho gã chạy thoát, số 3, số 4, hai người nhanh chóng bắt lấy Sharman, những người khác cùng xông lên, trừ Sharman ra, còn lại giết toàn bộ!
Hải Phong e sợ Tôn Kiền quay đầu bỏ chạy nên vọt lên lần nữa, muốn liều mạng quấn lấy Tôn Kiền, nhưng vừa mới xông lên, gã liền nhìn thấy Tôn Kiền cười về phía mình, trong ánh mắt có mấy phần trào phúng không hiểu vì sao.
Một chỉ của Tôn Kiền như kiếm, một chỉ vừa xuất ra vừa vặn điểm lên lòng bàn tay của Hải Phong.
Cương khí của Hải Phong tuôn trào, nỗ lực thúc giục khí độc, muốn dùng khí độc công kích Tôn Kiền, nhưng kiếm chỉ của Tôn Kiền mới tiếp xúc với Hải Phong mà sắc mặt của Hải Phong đã đột ngột thay đổi.
Hải Phong và Tôn Kiền không chỉ giao thủ một lần, mỗi lần Độc chưởng của Hải Phong đều giống như đánh lên bông mềm, không hề cố sức, điều này khiến Hải Phong phải hoài nghi Tôn Kiền có phải tu hành công pháp đặc biệt gì không mà có thể chuyển đổi hướng công kích của đối thủ, hóa giải trong vô hình, mà trong nháy mắt này gã mới biết bản thân đã sai trầm trọng rồi.
Một dòng cương khí tinh thuần đáng sợ nháy mắt xuyên thủng cương khí mà Hải Phong đánh ra, một lần nữa xuyên phá lớp cương khí phòng ngự trên tay Hải Phong, một loại nội khí giống như sóng biển đánh vào chính giữa kinh mạch của gã, phá hủy tất cả trong cơ thể gã giống như nước sông đi ngược chiều, thế như chẻ tre, thổi cạn kéo nát.
Sắc mặt Hải Phong trắng bệch, trong cơ thể gã vốn đã ẩn chứa kịch độc, chỉ vì công pháp tu hành Độc chưởng đặc biệt khiến độc này bảo trì một loại cân đối vi diệu trong cơ thể, một chỉ này của Tôn Kiền không chỉ phá hủy công kích của gã, tổn thương kinh mạch của gã, mà còn phá vỡ sự cân bằng độc tố trong cơ thể gã.
Độc tố trong cơ thể dần lan tràn ra xung quanh, chớp mắt đã tiến vào mạch máu, nháy mắt đã ngập tràn toàn thân, khuôn mặt của gã lập tức tối đen, phối hợp với vẻ mặt hoảng sợ kia trông qua vô cùng đáng sợ.
Trong khoảnh khắc, Hải Phong đã hoàn toàn hiểu được thì ra Tôn Kiền không phải biết được công pháp bí pháp đặc biệt chuyển dời công kích của đối thủ gì đó, mà là thực lực của đối phương xa hơn gã rất nhiều.
Hắn căn bản không phải Siêu Phàm đỉnh phong như lời hắn nói.
Hắn là cường giả Thông Thần.
Độc tố ngập tràn toàn thân của Hải Phong, gã cảm thấy phản ứng tri giác của cơ thể đang nhanh chóng trở nên chậm chạp, gã nhanh chóng thối lui ra sau, đồng thời kêu lên thê lương:
- Không phải Siêu Phàm đỉnh phong, ông là cường giả Thông Thần!
Tôn Kiền mặt lạnh nhìn Hải Phong, lạnh lùng nói:
- Anh biết được quá muộn!
Tôn Kiền còn chưa nói dứt lời đã xông ra ngoài, chớp mắt đã đuổi theo Hải Phong đang lui bước, đánh một chưởng ra, cương khí như rồng cuộn cuốn theo tất cả đánh trúng Hải Phong, Hải Phong giống như con cá bị thủy triều cuốn lên bãi cát, không có chút lực phản kháng nào, sau đó vô lực bị đánh bay, nặng nề rơi xuống đất, khí độc càng tấn công mãnh liệt trong cơ thể của gã hơn.
Chu Kiến Vân và cha con Lục Phong Niên đều thay đổi sắc mặt, Lục Phong Niên xoay chuyển suy nghĩ thật nhanh, thân người thối lui về phía sau, cùng lúc đó, trong đầu gã đột ngột xuất hiện một bóng người.
- Tôn Kiền! Ông là người Tôn gia!
Ánh mắt Tôn Kiền nhìn chằm chằm Lục Phong Niên, thân người đột ngột tiếng công giống như gió lốc, hai tay liên tục bắn ra không có bất cứ dấu hiệu ngừng lại nào, từng đạo cương khí cực kỳ lợi hại giống như viên đạn bay ra đánh về hướng thành viên của Hắc Thủ.
Sự chênh lệch giữa Thiên Nhân và Thông Thần thể hiện vô cùng rõ ràng, những cao thủ Thiên Nhân thực lực rất cường hãn kia trước mặt cao thủ Thông Thần căn bản giống như một đứa trẻ mới sinh, không thể nào ngăn cản sức lực vừa nhanh vừa mạnh này của Tôn Kiền.
Chỉ bắn ra khắp nơi, xuyên kim phá đá!
Thân thể của đám người kia đều bị lực chỉ xuyên qua, kêu la thảm thiết ngã xuống, còn có kẻ thấy thời cơ không đúng muốn chạy, nhưng căn bản không chạy thoát được, mới chỉ chạy đi có mấy bước đã bị chỉ lực đuổi theo phía sau đánh xuyên qua chân hoặc lồng ngực, máu trong thân thể trào ra ngã xuống.
Chu Kiến Vân đã nhìn ra mục tiêu của Tôn Kiền là Lục Phong Niên, gã liền nhanh chóng chạy theo hướng bên cạnh, nhưng mà Tôn Kiền không chịu bỏ qua cho gã, dù sao gã cũng là cao thủ Siêu Phàm, nếu Tôn Kiền đuổi theo Lục Phong Niên, Chu Kiến Vân thừa dịp ra tay với người phía sau, vậy thì đám người Tần Dương sẽ không thể cản gã lại được.
Tôn Kiền nhẹ nhàng đuổi theo Chu Kiến Vân, một chưởng đánh bay Chu Kiến Vân, một lần nữa như cái bóng đuổi kịp, đánh một chưởng cắt ngang hai tay ngăn chặn của Chu Kiến Vân, một chưởng cuối cùng đánh lên đan điền của Chu Kiến Vân, cương khí như đao tuôn trào vào bên trong, nháy mắt đã đánh tan đan điền của Chu Kiến Vân.
Sau khi phế Chu Kiến Vân rồi, Tôn Kiền lại một lần nữa đuổi theo cha con Lục Phong Niên.
Nhưng Tôn Kiền xử lý xong đám cao thủ Thiên Nhân cùng với đối phó với Hải Phong và Chu Kiến Vẫn chung quy cũng đã chậm trễ mất một ít thời gian, Lục Phong Niên thấy tình thế không đúng liền xoay người bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã chạy về trước mặt chiếc xe Jeep mà gã ngồi lúc trước, kéo mở cửa xe, muốn chui vào trong.
Tôn Kiền quát giận một tiếng:
- Trốn đi đâu!
Thân người Tôn Kiền như gió táp nhanh chóng kéo dài khoảng cách còn hơn mười mét, đuổi được tới phía sau chiếc xe, giơ tay lên đánh một chưởng nện xuống.
Một chưởng toàn lực của cường giả Thông Thần, đừng nói là người thường, cho dù là xe cấu tạo từ sắt thép có mui cũng sẽ không chịu được nổi. Khi thấy một chưởng này sắp nện xuống, điều khiển từ xa trong tay Lục Phong Niên đột ngột nhấn xuống.
- Ầm!
Không hề có dấu hiệu, chiếc xe bên cạnh Tôn Kiền nổ ầm ầm, sóng nhiệt vô biên, ngọn lửa cùng với cả những mảnh nhỏ nổ bắn ra xung quanh trong chớp mắt đã nổ bay Tôn Kiền ra ngoài.
Lục Phong Niên căn bản không để ý tới sự sống chết của Tôn Kiền, nhanh chóng vọt vào trong xe, xe nhanh chóng khởi động chạy thục mạng theo đường quay về.
- Tôn tiền bối!
Tần Dương cũng bị dọa sợ trước kinh biến xảy ra đột ngột này. Lục Phong Niên này thật sự quá hung ác giảo hoạt, gã vậy mà lại có thể gắn bom điều khiển từ xa uy lực nổ khổng lồ trong chính xe của người mình.