Chương 1138: Sư huynh, đã lâu không gặp!
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Tần Dương vội xông lên trước, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Tôn Kiền bị nổ bay.
- Tôn tiền bối!
Quần áo cả người của Tôn Kiền bị cháy sạch rách tứ tung, tóc cũng bị thiêu một khoảng lớn, một phần trên cánh tay bị cháy, dòng máu đỏ tươi cùng với làn da bị cháy đen trông qua vô cùng thê thảm.
Tôn Kiền mở to mắt, cử động thân thể một chút, đau tới mức kêu lên thảm thiết, miệng lập tức trào máu, thở hổn hển một lần nữa ngã lại lên mặt đất.
Tần Dương thấy Tôn Kiền còn sống, trong lòng ngầm thở dài một hơi.
- Tiền bối, thương thế của ngài thế nào rồi?
Tôn Kiền hít một hơi thật sâu, mấy giây sau mở to mắt, trên khuôn mặt biểu lộ mấy phần buồn bực:
- May mắn kịp thời dùng cương khí hộ thể, chặn được phần lớn xung kích, nếu không e rằng đã phải bỏ mạng ngay tại chỗ rồi...
Tôn Kiền rất chật vật được Tần Dương nâng ngồi dậy, thở hắt ra một hơi, giơ cánh tay không bị thương lên lau vết máu nơi khóe miệng:
- Không chết được, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào chiến đấu được nữa rồi.
Tần Dương an ủi:
- Chiến đấu bên này đã xong rồi, Tôn lão tiên sinh dưỡng thương cho tốt là được, tôi đuổi theo bọn họ... Khang ca, anh tới đây chiếu cố cho Tôn lão tiên sinh, bảo đảm an toàn cho ngài ấy.
Khang Huy nhanh chóng bước tới, trả lời khẳng định:
- Vâng!
Tần Dương giao Tôn Kiền cho Khang Huy, sau đó nhanh chóng bước tới chiếc xe jeep đã ngồi tới đây lúc đến, mở cửa xe, ngồi lên, lái chiếc xe jeep đi, chiếc xe gầm thét đuổi theo hướng chiếc xe đằng xa.
Đồng thời khi Tôn Kiền thể hiện thực lực, Khôn Dương vốn nắm chắc thắng lợi trong tay quá sợ hãi, lập tức chỉ huy binh lính của mình chạy thục mạng về phía sau. Sharman thiếu chút nữa bị xử lý đâu cam tâm mà bỏ qua cho Khôn Dương, lập tức bảo thủ hạ của mình đuổi theo.
Tốc độ của Khôn Dương đương nhiên không thoát nhanh được như đám người Lục Phong Niên, chớp mắt đã bị cận vệ cảnh giới Đại Thành của Sharman đuổi theo như gió lốc, nháy mắt đã giết chết mấy người, nhưng người khác đều khủng hoảng ném súng ống trong tay đi giơ tay đầu hàng, Khôn Dương còn chưa kịp rút súng lục ra đã bị người ta trực tiếp nắm lấy cổ, một khẩu súng khác đã chĩa thẳng huyệt thái dương của gã.
Người của Hắc Thủ và của Hải Phong trước một hồi chém giết của Tôn Kiền có kẻ chết, có kẻ bị thương, còn lại có một, hai kẻ may mắn tránh được một kiếp thì cũng bị đám người Hà Tú liên thủ bắt lại.
Sharman tiện tay đoạt lấy một khẩu AK trong tay cận vệ của mình, đi tới trước mặt Hải Phong lúc này đã bị trúng độc khí đen tràn ngập khắp cơ thể đã chỉ còn hơi thở mong manh, giơ họng súng lên.
- Mẹ kiếp, mày đồng ý bao nhiêu điều kiện với tao, kết quả mày còn muốn giết tao, ông đây xử lý mày trước!
Sharman chửi ầm lên, khẩu AK trong tay đã bóp cò, viên đạn giống như mưa giáng nã lên người Hải Phong, Hải Phong nháy mắt đã bị bắn thành cái sàng, trút hơi thở cuối cùng bỏ mình.
Sharman bắn hết một băng đạn, lúc này mới thở phì phì ném lại súng cho binh lính cấp dưới, quay đầu hỏi:
- Những kẻ này xử lý như thế nào?
Cao Phi trầm giọng nói:
- Trước tiên phế bỏ đan điền của bọn chúng, xem có thể tìm được ít tin tình báo hữu dụng từ miệng của chúng hay không.
Đám người Hà Tú gật đầu đồng ý, đi lên phía trước, trước ánh mắt hoảng sợ của đám người đánh vỡ đan điền của một người trong số đó, khiến bọn họ trở thành người thường không có bất kỳ sức chiến đấu nào, sau đó để binh sĩ của Sharman canh chừng bọn họ.
Sharman nhìn lướt qua Khôn Dương đã bị bắt, nhổ một ngụm nước bọt, cũng không phản ứng lại gã, dù sao trong mắt của Sharman thì Khôn Dương đã là một người chết rồi.
Nếu Khôn Dương và người của Hắc Thủ mưu đồ muốn giết gã, như vậy gã đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Khôn Dương.
Nói cho cùng thì tất cả mọi người ở đây là Thổ Hoàng đế, ai cũng không sợ ai, anh muốn giết tôi, tôi đương nhiên muốn giết anh để chấm dứt hậu hoạn rồi.
Cái hiện giờ Sharman quan tâm là cha con Lục Phong Niên có thể chạy thoát không?
Bọn họ chính là thủ lĩnh của Hắc Thủ, hơn nữa Lục Phong Niên còn là cao thủ Siêu Phàm, nếu để gã chạy thoát thì gã chắc chắn sẽ trả thù lại Sharman, điều này khiến Sharman rất lưu tâm, dù sao bị một cao thủ Siêu Phàm nhìn chằm chằm trả thù chính là chuyện rất nguy hiểm.
Thấy xe của Lục Phong Niên sắp vượt qua đường rẽ xa nhất, một bóng người đột ngột chui từ sau mô đất bên cạnh ra, trong chớp mắt xuất hiện bên cạnh sườn xe jeep giống như báo đen tấn công, hai chưởng đột ngột đẩy ra chuẩn xác đánh tới hai bánh bên phải của chiếc xe jeep.
Mạc Vũ!
Mạc Vũ ẩn thân qua con đường chạy trốn bắt buộc phải qua của đám người Lục Phong Niên, trong khoảnh khắc khi chiếc xe của Lục Phong Niên chạy qua đã ra tay một cách chuẩn xác.
Chiếc xe jeep vốn đang chạy như bay trên đường cao tốc, Mạc Vũ đánh ngang một kích, cỗ sức mạnh khổng lồ khiến đầu chiếc xe jeep đột ngột đổi hướng nghiêng một góc ra bên ngoài, chiếc xe căn bản chưa kịp phản ứng đã trực tiếp đâm đầu ven đường rơi xuống.
- Ầm!
Đầu chiếc xe jeep nặng nề đụng trúng cát đá trên mặt đất, lực đánh khổng lồ khiến thân xe cũng quay cuồng một vòng theo sau đó, cuối cùng mới ngừng lại.
Mạc Vũ đứng trên đường cái nhìn chiếc xe jeep quay cuồng, vẻ mặt lạnh như băng.
Hắn đã thấy vụ nổ mạnh khi nãy, cũng đã nghe đồ đệ Tần Dương báo cáo Tôn Kiền thiếu chút nữa đã bị nổ tạc chết tại chỗ, điều này khiến Mạc Vũ càng bàng hoàng trước âm mưu thủ đoạn tàn nhẫn của cha con Lục Phong Niên hơn, hạ quyết tâm ngày hôm nay cho dù như thế nào cũng không thể để Lục Phong Niên chạy thoát.
Chiếc xe jeep mới vừa dừng lại hẳn, Mạc Vũ cũng đã nhào tới hướng chiếc xe jeep, hắn cũng không định cho Lục Phong Niên có cơ hội thở phào đâu.
Nhưng đồng thời khi Mạc Vũ đang tới gần chiếc xe jeep, một tiếng báo động đột ngột xuất hiện trong đầu hắn, thân người hắn đột ngột nhào sang bên cạnh.
- Tạch, tạch, tạch!
Cùng lúc đó, trong xe truyền tới âm thanh bắn tự động của súng trường, đạn bay vút tới qua sát Mạc Vũ, nếu khi nãy Mạc Vũ chỉ phản ứng hơi chậm một chút nữa thôi thì căn bản sẽ không thể nhào qua tránh trong khoảng cách gần như vậy, sẽ trực tiếp bị bắn thành cái sàng.
Mạc Vũ lắc mình một cái, lấy khẩu súng lục dắt sau lưng ra, nhắm ngay vị trí ghế lái, trực tiếp bóp cò.
Sau ba phát súng, tiếng súng bắn đột ngột ngừng lại.
Mạc Vũ cầm khẩu súng lục từ từ tới gần, ngay khi sắp tới gần, một tiếng phịch vang lên, cửa thủy tinh sau xe đột ngột nổ mạnh, vô số mảnh thủy tinh bắn mạnh ra ngoài giống như những viên đạn bắn về hướng Mạc Vũ.
Mạc Vũ vung một chưởng, cương khí như rồng cuộn quét toàn bộ mảnh thủy tinh công nghiệp đi, cũng trong khoảnh khắc này, một bóng đen vọt ra khỏi cửa sau chiếc xe, đánh một quyền nặng nề về phía Mạc Vũ.
Khoảng cách quá gần, động tác quá nhanh, Mạc Vũ căn bản chưa kịp nổ súng, lập tức buông tay, khẩu súng lục tùy ý rơi xuống đất, vắt ngang qua khuỷu tay, đón một quyền tới này.
- Ầm!
Cương khí phá tan bắn ra khắp nơi như mảnh dao vang lên những âm thanh vút vút.
Mạc Vũ lui về sau hai bước, đứng vững thân người, Lục Phong Niên ra tay công kích Mạc Vũ cũng lui về phía sau mấy bước, một tiếng ầm vang lên đụng trúng phần đuôi xe mới ngừng lại.
Mạc Vũ cũng không vội vã tiến công, ánh mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc đã nhiều năm không gặp, biểu hiện trên khuôn mặt có phần dao động.
- Sư huynh, đã lâu không gặp!