Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1129 - Chương 1139: Chiến Một Trận Công Bằng Đi

Chương 1139: Chiến một trận công bằng đi
 

Khuôn mặt Lục Phong Niên chữ quốc, hàng lông mày vừa rậm vừa thô, hai mắt sâu thâm thúy, trên mặt cũng không có quá nhiều vẻ kinh sợ, ngược lại có mấy phần thoải mái.

- Khoảnh khắc khi tao nhận ra Tôn Kiền, tao đã đoán mày phải chăng đã tới, kết quả tao quả nhiên không đoán sai, mày quả thật đã tới rồi!

Ánh mắt của Mạc Vũ có phần phức tạp nói:

- Sư huynh ẩn trốn trong tối, nhiều lần ra tay với thầy trò tôi, hôm nay không dễ gì mới phát hiện ra hành tung của anh, sao tôi có thể không đến được?

Lục Phong Niên chẹp miệng, lộ ra một nụ cười âm thầm, sau đó gã nghiêng mặt nhìn Lục Đào chui ra từ bên sườn xe.

- Tiểu Đào, con đi mau đi! Trốn ở trong khu rừng đối diện, nghĩ mọi cách đào tẩu đi!

Ánh mắt Lục Đào ngập tràn thù hận nhìn Mạc Vũ:

- Cha, chúng ta cùng trốn đi!

Lục Phong Niên cười ha ha:

- Nếu Mạc Vũ đã ở đây, ngày hôm nay cha không trốn thoát được, con đi nhanh đi, sau này trước khi con chưa đạt tới thực lực Thông Thần thì đừng nghĩ tới chuyện báo thù, tìm một chỗ mai danh ẩn tích, lấy vợ sinh con, cho Lục gia ta có con cháu nối dõi!

Lục Đào còn muốn nói điều gì, Tần Dương đã lái xe jeep cấp tốc tới gần, ánh mắt Lục Phong Niên đảo qua chiếc xe jeep, quát lớn:

- Đừng nói nhảm nữa, đi mau!

Lục Đào có thể thay thế Lục Phong Niên quản lý Hắc Thủ, đương nhiên cũng là người quyết đoán thủ đoạn ác độc, biết Mạc Vũ nhìn chằm chằm Lục Phong Niên, gã căn bản không thể chạy thoát, nếu bản thân còn nhùng nhằng, như vậy gã cũng sẽ góp mạng chung, lập tức không do dự rút một khẩu AK từ ghế lái ra, sau đó chạy như điên về hướng khu rừng đối diện.

- Két!

Tiếng phanh gấp kịch liệt vang lên, Tần Dương nhảy từ trong xe ra ngoài, thấy Lục Đào trong tầm mắt đã chạy cách xa hai, ba trăm mét liền chạy đuổi theo.

- Gã có súng, con cẩn thận một chút, cầm đi!

Mạc Vũ đá mũi chân một cái, khẩu súng bị Mạc Vũ ném xuống lúc trước lập tức chuẩn xác bay về phía Tần Dương, Tần Dương tức khắc bắt được khẩu súng, không nói năng gì, trực tiếp chạy đi như bay.

Hắn tin tưởng với thực lực của Mạc Vũ nhất định có thể chiến thắng Lục Phong Niên, huống chi chỉ cần kiên quyết một chút nữa thôi, những người khác phía sau sẽ chạy tới, Lục Phong Niên không trốn thoát được.

Ánh mắt Lục Phong Niên chớp động, thân hình bỗng nhiên phóng đi như điện về hướng Tần Dương, nhưng tay của gã mới nâng lên, thân người Mạc Vũ đã như quỷ mị xuất hiện bên sườn mặt của gã, đánh một quyền về phía gã.

- Sư huynh, đối thủ của anh là tôi, con của anh, đệ tử của tôi, để bọn chúng tự đánh đi!

Ánh mắt Lục Phong Niên thể hiện thần sắc kinh ngạc:

- Gã? Tần Dương?

Mạc Vũ bình tĩnh gật đầu:

- Ân oán đã nhiều năm, hôm nay kết thúc tại đây đi, sư huynh, tôi cũng không để người khác nhúng tay, chúng ta chiến một trận công bằng đi.

Lục Phong Niên cười lạnh nói:

- Mày nói ngược lại hay lắm! Trong đám người kia lợi hại nhất là Tôn Kiền đã bị tao kích nổ không biết chết chưa, cho dù không chết thì chắc chắn không thể ra tay được, nếu mày cũng không phải đối thủ của tao, vậy thì bọn họ còn cản được tao hay sao?

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Nếu như anh đánh bại tôi, có lẽ bọn họ quả thật không ngăn được anh, nhưng nếu trong khi anh và tôi chiến với nhau, bọn họ tới giúp tôi thì sao?

Lục Phong Niên lập tức biến sắc, quả thật thực lực của những người này không như gã, nhưng nếu khi gã và Mạc Vũ đấu với nhau, bọn họ can thiệp hỗ trợ ở bên cạnh thì gã chắc chắn chỉ có con đường bại trận mà thôi.

Mạc Vũ cũng không nhiều lời, trầm giọng nói:

- Sư huynh, ân oán nhiều năm, đúng sai đều ở trong lòng, mỗi người đều có cách nhìn riêng của bản thân, chung quy vẫn dùng quyền đấu quyết định thắng thua đi!

Lục Phong Niên hít một hơi thật sâu, giọng nói lãnh đạm như sắt:

- Được, để tao xem thử mấy năm nay mày tiến bộ bao nhiêu, xem sư phụ dựa vào cái gì mà lựa chọn mày!

Giọng nói của Lục Phong Niên vừa dứt, chân phải đột ngột hãm nửa tấc xuống mặt đất, sau đó cả người lao về phía Mạc Vũ như đạn pháo.

- Đi chết đi!

Tần Dương nhanh chóng chạy đi đuổi theo Lục Đào ở phía trước.

Lục Đào cũng đã nhận ra truy binh sau lưng, gã cũng không biết người đuổi theo phía sau là Tần Dương, nhưng nếu đã dám đuổi tới đây, còn dùng một loại tốc độ nhanh như chớp kia thì chắc chắn là cao thủ trên Đại Thành.

- Tạch, tạch, tạch!

Lục Đào đang chạy trốn đột ngột quay lại, đứng vững cơ thể, khẩu AK trong tay bắn về hướng Tần Dương đang đuổi theo.

Trong khoảnh khắc Lục Đào nâng khẩu súng lên, thân người Tần Dương đã nghiêng chạy trốn sang bên cạnh ra ngoài, viên đạn bay sượt qua ngay bên cạnh Tần Dương.

Tần Dương không bắn trả, vì tầm sát thương của súng ngắn ngắn hơn rất nhiều so với AK, khoảng cách này bắn ra không biết viên đạn sẽ bay tới nơi nào.

Lục Đào sau khi ngăn chặn được Tần Dương lại một lần nữa không do dự xoay người chạy đi, chớp mắt đã chạy tới khu rừng, đâm đầu chạy thẳng vào trong rừng.

Tần Dương cắn răng, biết rõ đuổi theo vào bên trong sẽ gặp chút nguy hiểm, rất dễ bị bắn lén, nhưng Tần Dương vẫn chạy sát đuổi theo vào bên trong.

Mặc dù thành viên quan trọng của Hắc Thủ trông có vẻ cơ bản đều ở đây, nhưng Lục Đào cũng là một nhân vật quan trọng của Hắc Thủ, lúc trước Lục Phong Niên đã giao Hắc Thủ cho Lục Đào quản lý, nếu Lục Đào chạy thoát thì tất sẽ gây ra nhiều rắc rối, một khi dao động khôn diệt cỏ tận gốc thì sớm muộn gì cũng sẽ là mầm tai họa.

Lục Đào chạy trốn vào trong rừng, Tần Dương nghe thấy tiếng bước chân của gã, phán đoán khoảng cách với gã, nhanh chóng đuổi tới gần, sau đó thấy được bóng dáng không khừng đi qua đi lại trong rừng cây.

Tần Dương bước từng bước kéo gần khoảng cách giữa hai người. Lục Đào thấy Tần Dương tới gần liền xoay người nâng khẩu AK lên ngắm bắn Tần Dương. Tần Dương cũng không dám tiến tới quá gần, nhưng cũng không có ý tứ buông tha, cứ tới gần tiêu hao đạn bên trong khẩu AK của Lục Đào.

Hai người một chạy một đuổi trong rừng chớp mắt đã truy đuổi hơn mấy dặm đường. Trong khu rừng này với người bình thường mà nói đi lại có chút khó khăn, nhưng đối với hai cao thủ Đại Thành mà nói mặc dù có chút ảnh hưởng, nhưng cũng không phải quá lớn.

Lục Đào một lần nữa xoay người bóp cò, lại phát hiện không có đạn, oán hận tiện tay ném khẩu súng trong tay đi, tiếp tục chạy như điên về phía trước.

Tần Dương thấy một màn như vậy lập tức bước nhanh hơn, nhanh chóng kéo gần khoảng cách lại.

Thực lực của Lục Đào hiển nhiên vẫn chưa bước vào Siêu Phàm, cho nên Tần Dương căn bản cũng không sợ Lục Đào, chỉ cần đuổi kịp được gã, Tần Dương có lòng tin bắt được hoặc xử lý được Lục Đào.

Bên tai truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Tần Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện hai người đã chạy truy đuổi tới bên cạnh một con sông lớn.

Tần Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hướng Lục Đào phía trước, quả nhiên thấy gã chạy như bay về phía sông lớn.

Muốn mượn nước sông bỏ chạy sao?

Lục Đào bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Tần Dương truy đuổi tới, hung quang trong mắt lan tỏa.

Tần Dương bước nhanh tới gần, sau đó ngừng lại ở khoảng cách Lục Đào hơn mười mét.

- Rầm, rầm, rầm!

Tiếng nước chảy khổng lồ truyền từ bên cạnh tới, hóa ra Lục Đào đã chạy tới cùng đường, đối diện là một vách núi khó có thể leo lên, mà phía trước còn là một cái thác nước khổng lồ, thác nước này rất cao, chí ít cũng phải sáu, bảy mươi mét, dòng nước sông rộng lớn chảy từ trên cao xuống vang lên những âm thanh cực lớn.

Tần Dương giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm ngay Lục Đào, hừ lạnh nói:

- Lục Đào, giơ tay chịu trói đi!
Bình Luận (0)
Comment