Chương 1140: Cá lớn nuốt cá bé
- Giơ tay chịu trói?
Lục Đào vắt chéo tay ra sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Mày rốt cuộc là ai, chúng mày là ai?
Tần Dương cũng không lột mặt nạ của mình ra, cũng không phơi bày thân phận của bản thân, bình tĩnh nói:
- Tao tới bắt mày, đương nhiên giết chết cũng được.
Hai mắt Lục Đào đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Muốn giết tao, vậy thì mày phải lấy ra chút bản lĩnh, chẳng lẽ mày định dựa vào khẩu súng nát trong tay kia sao?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Súng cũng phải xem ở trong tay ai, nếu là ở trong tay người thường, có lẽ không có chút uy hiếp nào, nhưng trong tay một người tu hành, mày có thể thử xem.
Lục Đào bỗng nhiên cười ha ha:
- Thử thì thử, nhưng trước tiên tao phải cho mày xem thứ này.
Lục Đào vừa dứt lời, tay vẫn luôn chắp phía sau giơ lên, trong tay cầm một thứ gì đó đen xì, trực tiếp ném tới hướng Tần Dương, vật kia còn đang bốc khói.
Lựu đạn!
Đồng tử của Tần Dương đột ngột co rút lại, tay phải bóp cò theo bản năng, sau đó thân người đột ngột chạy vọt tới sau một tảng đá bên cạnh.
Trong khoảnh khắc Lục Đào ném lựu đạn tới hướng Tần Dương, thân người cùng chạy trốn đi.
- Đoàng!
Viên đạn bắn sát bả vai của Lục Đào, lập tức trào ra một dòng máu đỏ tươi, nhưng cũng không gây ra thương tổn trí mạng.
- Ầm!
Lục Đào đã sớm kéo móc lựu đạn, lựu đạn ném tới không trung hướng Tần Dương cũng đã nổ ầm ầm vang, những hòn bi thép bay vút tứ phía.
Mặc dù Tần Dương phát hiện ra sớm, kịp thời tránh né, tảng đá kia đã che chắn cho Tần Dương phần lớn số hòn bi thép bay vụt và lửa bạo liệt tới, nhưng chân sau của Tần Dương vẫn chưa kịp tránh hoàn toàn ra sau tảng đá lập tức đã bị bi thép bay tới bắn trúng, nơi đó tức khắc trào ra chút máu.
Vụ nổ vừa ngừng, Lục Đào đã xông từ đằng sau tảng đá lên trực tiếp nhào tới vị trí của Tần Dương. Quả lựu đạn này là thủ đoạn cuối cùng của gã, gã phải nhân cơ hội này đánh chết Tần Dương.
Tần Dương cúi đầu liếc nhìn khoảng máu tươi trên bụng bắp chân của mình, hiển nhiên đã bị thương bởi bi thép trong lựu đạn rồi.
Tần Dương còn chưa kịp xem vết thương trên bắp chân của mình thế nào, bởi vì Lục Đào đã mãnh liệt nhào tới giết. Tần Dương nghe thấy được tiếng bước chân liền tiện tay vươn ra tìm khẩu súng, dựa theo âm thanh bắn mấy phát súng hướng Lục Đào, đương nhiên Lục Đào đều tránh được.
Tần Dương nhân cơ hội này điểm mấy huyệt vị trên chân của mình, chống thân thể của mình bò dậy, đúng lúc Lục Đào vọt tới, đánh một quyền bạo liệt tới, Tần Dương không lùi bước, chịu đựng tiến lên.
- Ầm!
Hai người đều tự lui về, Lục Đào lui lại nhiều bước, sắc mặt cũng đỏ lựng lên, hiển nhiên đã phải ăn thiệt.
Nhưng Lục Đào không lui bước, xông lên một lần nữa.
Ánh mắt Tần Dương trở nên lạnh lẽo, lập tức phát động Huyễn Ảnh Bộ, hắn cần đánh bại Lục Đạo trong khoảng thời gian ngắn nhất, nếu không cái chân bị thân của hắn sẽ gây ra phiền toái lớn cho hắn, xem như Lục Đào muốn chạy trốn thì bản thân hắn chỉ sợ cũng không thể đuổi theo được nữa.
Xoạt xoạt xoạt!
Ba lần Huyễn Ảnh Bộ liên tục, thân pháp giống như quỷ mị chớp mắt lừa Lục Đào đánh ra hai chiêu công kích ngăn cản, nhưng đây đều là hư chiêu, cuối cùng bị Tần Dương đánh một quyền lên vai.
Tần Dương nghe thấy được tiếng xương bả vai gãy vang lên giòn giã, trong lòng thở dài một hơi, thực lực của Lục Đào này chung quy vẫn không bằng hắn.
Thân người Lục Đào trực tiếp bay ra ngoài, chớp mắt đã rơi xuống bên trên vách dốc. Gã gắng sức chống tay, ô lấy bả vai của mình, cắn răng nhanh chóng đứng dậy.
- Huyễn Ảnh Bộ!
Ánh mắt của Lục Đào không che dấu được vẻ bàng hoàng:
- Hoa gia đã sớm xuống dốc rồi, không có khả năng xuất hiện cảnh giới Đại Thành trẻ như vậy... Mày là Tần Dương!
Tần Dương không ngờ Lục Đào đúng vào lúc này nhìn ra Huyễn Ảnh Bộ, hơn nữa còn dựa vào Huyễn Ảnh Bộ đoán ra được thân phận của hắn, lạnh lùng nói:
- Là tao! Bọn mà vân luôn âm thầm đối phó với tao, chẳng lẽ không cho tao đối phó với chúng mày một lần sao?
Lục Đào mắng:
- Mẹ kiếp, tên khốn kiếp Hải Phong kia, gã nói cho bọn tao biết là một đám người tu hành Trung Hoa muốn âm thầm đi đãi vàng, tao còn hỏi thăm gã cẩn thận, vậy mà vẫn bỏ sót hai thầy trò bọn mày!
Trong lòng Tần Dương ngầm cả kinh, cha con Lục Phong Niên này đủ cẩn thận, bọn chúng có thể mai danh ẩn tích ẩn náu lâu như vậy cũng không phải không có đạo lý, may mắn gã giấu sẵn tướng mạo vốn có, hơn nữa Mạc Vũ cũng cẩn thận không hành động cùng mọi người, nếu không hai người bọn họ vừa lộ mặt, chỉ cần Lục Đào hỏi thăm một chút, chắc chắn sẽ lòi ra, dù sao bọn chúng cũng biết được rất rõ thầy trò họ mà.
Tần Dương chậm rãi đi về hướng Lục Đào, lạnh lùng nói:
- Cha con chúng mày mất năm nay đã làm bao nhiêu việc ác, ác giả ác báo, hôm nay cũng có thể trả giá thật lớn cho hành động việc làm của bọn mày rồi!
- Bậy!
Lục Đào nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất:
- Cái rắm ấy mà làm nhiều việc ác! Thế giới này vốn chính là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, xem nắm đấm của ai tốt hơn, xem ai độc ác hơn, người chính nghĩa nhất định sẽ giành thắng lợi sao?
Tần Dương thản nhiên nói:
- Thế gian luôn có quy tắc, chính nghĩa cuối cùng giành chiến thắng có lẽ sẽ đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện không tới!
Lục Đào cười lạnh nói:
- Hôm nay mày thắng, cho nên mày có thể thỏa sức khoác lác. Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, nếu tao may mắn không chết, tao nhất định sẽ tới tìm mày!
Tần Dương biến sắc, dường như cảm nhận được gì đó, thân người đột ngột vọt tới hướng Lục Đào, nhưng trong khoảnh khắc Tần Dương lao tới đó, nửa người của Lục Đào đột ngột ngả về phía sau, hai chân bỗng nhiên đạp một cái, cả người lập tức rơi xuống thác nước.
Tần Dương tới gần Lục Đào, theo bản năng vươn tay ra nắm tới góc áo của gã.
- Roạt!
Góc áo rách toang, cả người Lục Đào rơi nhanh xuống theo phương hướng của thác nước.
Ánh mắt Tần Dương nhìn chăm chăm Lục Đào rơi xuống, thấy gã rơi vào trong đáy nước sâu của thác nước.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua nhanh chóng, phát hiện hai bên đều là vách đá nhô lên, căn bản không có chỗ nào dùng lực được, mà chỗ này đúng lúc có một sườn núi nhô lên, muốn xuống nơi đó thì sẽ phải trực tiếp nhảy xuống, hoặc cuốn dây xuống đó.
Ánh mắt Tần Dương có phần do dự, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ trực tiếp nhảy xuống.
Độ cao sáu, bảy mươi thước tương đương với tòa cao ốc hai mươi tầng, cho dù bên dưới là đầm nước, nhưng nhảy xuống như vậy rơi vào trong nước căn bản không khác gì với rơi xuống nền đất xi măng, hơn nữa cũng không biết rốt cuộc đầm nước này sâu bao nhiêu, nếu cạn một chút thì có lẽ đầu sẽ trực tiếp nát mất.
Tần Dương cũng không vội vã lách xuống núi, mà là đứng trên vách núi, cẩn thận quan sát động tĩnh bên dưới.
Qua chừng khoảng mười phút, xung quanh đầm nước vẫn không có bất cứ động tĩnh gì như cũ, Tần Dương liền nhíu mày.
Cùng lúc đó, sau một lùm cỏ bên bờ sông lớn cách đầm nước hơn mấy trăm mét, một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy thò ra ngoài, hít một hơi thật sâu, thông qua rặng cỏ nước dày đặc, ánh mắt oán độc liếc nhìn bóng người đang đứng dưới vách núi, lau đi máu tươi chảy từ lỗ mũi ra, hít một hơi lần nữa, chìm vào trong dòng nước...