Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1131 - Chương 1141: Nó Là Một Người Không Từ Thủ Đoạn

Chương 1141: Nó là một người không từ thủ đoạn
 

- Ầm!

Lồng ngực của Lục Phong Niên trúng một chưởng nặng nề, cả người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lập tức uể oải mấy phần.

Sắc mặt Mạc Vũ bình tĩnh nói:

- Sư huynh, anh thua rồi!

Lục Phong Niên ho khan hai tiếng, giãy dụa ngồi trên mặt đất, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Vũ:

- Không ngờ mày trẻ tuổi hơn tao mà đã đạt tới Siêu Phàm đỉnh phong, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn nhiều so với người đồng cấp, tao và mày đã đấu với nhau mấy thập niên, cuối cùng vẫn thua.

Mạc Vũ bình tĩnh nói:

- Tôi cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh với anh, nói cho cùng, trước tới nay trong lòng anh luôn không bỏ qua được, từ đầu tới cuối anh luôn gây rắc rối cho tôi, một lòng muốn tôi đi vào chỗ chết...

Lục Phong Niên nặng nề hít thở một cái, ánh mắt đảo qua khu rừng cách đó không xa:

- Tao không muốn nói nhiều lời vô ích, tao hiện giờ muốn biết kết quả giữa bọn chúng thế nào?

Mạc Vũ trầm giọng nói:

- Tôi cũng muốn biết, anh yên tâm, anh có thể đợi tới khi có kết quả.

Lục Phong Niên cười lạnh nói:

- Vậy tao phải cảm ơn mày đã không vội giết tao rồi!

Mạc Vũ cười nói:

- Tôi có thể giết anh, nhưng cũng có thể không giết anh, chỉ với những việc mà anh đã làm, bị dẫn về sẽ có kết cục như thế nào chắc hẳn bản thân anh hiểu rất rõ.

Lục Phong Niên bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:

- Tao hiểu rất rõ ràng, mày cảm thấy tao sẽ để cho bọn họ dẫn tao trở về sao, chẳng khác nào một sự thất bại nhục nhã, sau đó lại gán tội danh cho tao một lần, cuối cùng bắn tao một phát sao?

Mạc Vũ nhếch mày, không nói gì. Hắn biết rõ tính cách của Lục Phong Niên, độc ác tàn nhẫn sát phạt quyết đoán, không chỉ hung ác với người khác, mà cũng hung ác với chính bản thân mình. Tính cách của gã kiêu hùng như vậy, cho dù thất bại thì cũng tuyệt đối phải rầm rộ, thà chết cũng sẽ không làm loại chuyện thất bại nhục nhã như vậy.

Lục Phong Niên móc một điếu thuốc từ trong túi ra, nhét vào trong miệng, châm lửa, hít một hơi thật dài, sau đó nhả ra làn khói mù nồng nặc.

- Thật ra tao có cơ hội giết chết mày.

Mạc Vũ cũng không phủ nhận, biểu lộ bình tĩnh gật đầu:

- Tôi biết.

Lục Phong Niên thấy Mạc Vũ bình tĩnh như vậy, ngược lại cảm thấy có phần kỳ quái:

- Mày biết?

Mạc Vũ biểu lộ bình thản nói:

- Mặc dù anh dùng âm mưu quỷ kế với tôi, nhưng vẫn dựa theo góc độ người tu hành mà làm, nhưng trong thời đại hiện nay, nếu quả thật muốn giết chết một người sẽ có rất nhiều phương pháp xử lý, nhất là khi trong tay anh nắm giữ một tổ chức khủng bố như Hắc Thủ...

Thần sắc trên khuôn mặt của Lục Phong Niên thể hiện mấy phần bất ngờ, mấy giây sau gã cúi đầu, hít một hơi thuốc nặng nề.

- Tao vốn cho là tao đã nhìn thấu mày, kết quả thì ra tao vẫn không thấy rõ ràng... Tao vốn cho là mày lúc này sẽ trào phúng tao...

Mạc Vũ cười nói:

- Chuyện lúc trước treo giải thưởng hai mươi triệu mua mạng của Tần Dương là con của anh làm nhỉ, anh sẽ không ủng hộ chuyện như vậy, có lẽ nên nói là anh có thể dùng chiêu này đối phó với người khác, nhưng anh chắc sẽ không dùng chiêu này để đối phó với tôi...

Lục Phong Niên thở dài:

- Đúng, xem ra tao chưa hiểu rõ mày, nhưng mày lại đủ hiểu rõ tao.

Mạc Vũ khẽ nói:

- Anh muốn đối phó với tôi thật ra chỉ vì muốn chứng minh anh mạnh hơn tôi, thích hợp làm truyền nhân Ẩn Môn hơn mà thôi. Anh chỉ hận trong lòng, hận không thể làm được mà thôi.

Lục Phong Niên không phản bác, thản nhiên nói:

- Tao vẫn luôn dốc lòng tu hành, nghĩ tới một ngày nào đó có thể một chọi một như hôm nay, sau đó quang minh chính đại đánh bại mày, sau đó chỉ vào mũi của mày, nói cho mày biết tao mới là truyền nhân Ẩn Môn thích hợp, không phải mày, cơ hội này phải là của tao, đáng tiếc tao vẫn bại.

Lục Phong Niên hơi ngừng lại một chút, trong ánh mắt phức tạp có thần sắc ảm đạm:

- Y thuật của tao không như mày, nhân duyên của tao không bằng mày, hôm nay đến cả tu hành cũng bại dưới tay mày...

Mạc Vũ không nói thêm gì, chỉ vươn tay ra:

- Cho điếu thuốc.

Lục Phong Niên sửng sốt, rồi ném cả bao thuốc lẫn bật lửa cho Mạc Vũ.

Mạc Vũ nhận lấy, rút một điếu ra, châm lửa, khuôn mặt cũng không có quá nhiều dáng vẻ mừng rỡ.

- Năm đó thật ra tao muốn phát dương quang đại Ẩn Môn, thậm chí tao cảm thấy tao sẽ trở thành một Tông chủ ưu tú nhất. Tao rất bất mãn với bao nhiêu điều khoản và thái độ làm việc an phận, ẩn thế này. Tao đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cũng vì những chuyện này, cuối cùng chọc giận sư phụ, đuổi tao ra khỏi sư môn...

Giọng nói của Lục Phong Niên ngừng lại, không tiếp tục nói nữa, chỉ hít một điếu thuốc thật mạnh.

Hai người đều không lên tiếng, chỉ ngồi xổm nơi đó hút thuốc, lẳng lặng chờ đợi.

Mạc Vũ hút xong một điếu thuốc rồi không hút thêm nữa, Lục Phong Niên thì lại hút hết điếu này đến điếu khác.

Qua một lúc lâu sau, một bóng người chui từ trong khu rừng ra.

Lục Phong Niên và Mạc Vũ cùng quay đầu lại, thấy Tần Dương đi từ trong khu rừng núi ra.

Ánh mắt Lục Phong Niên thể hiện mấy phần thần sắc vui mừng:

- Hình như không đuổi theo được?

Vẻ mặt Mạc Vũ không có bất cứ biểu tình bất ngờ nào:

- Có lẽ.

Tần Dương đi tới gần, nhìn hai người ngồi cách đó không xa, ánh mắt có phần kỳ quái. Hắn nhìn lướt qua sắc mặt của Cao Phi và La Thanh đứng cách Mạc Vũ không xa, lập tức thở dài một hơi.

- Gã chạy mất rồi sao?

- Có lẽ.

Biểu lộ của Tần Dương không quá chắc chắn, bởi vì hắn còn đặc biệt lục soát bên bờ sông một vòng, không phát hiện thi thể của Lục Đào, nước chảy xiết, điều này khiến Tần Dương không thể xác nhận hoàn toàn rốt cuộc thi thể bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi hay đã chạy thoát.

- Hả?

Tần Dương nhìn lướt qua Lục Phong Niên đang mở to hai mắt:

- Gã dùng lựu đạn đột kích bạo nổ khiến con bị thương, muốn nhân cơ hội giết con, con đánh gã bị thương, đang muốn tóm gã về, tự gã nhảy xuống thác nước sáu mươi, bảy mươi thước, con tìm một vòng không thấy gã, không xác định là đã chết hay đã chạy thoát...

Bạo nổ bị thương?

Ánh mắt Mạc Vũ nhìn một vòng từ trên xuống dưới, phát hiện một mảng máu thịt tươi dưới bắp chân Tần Dương, lập tức bước nhanh tới:

- Chân của con thế nào rồi?

Tần Dương khoát tay:

- Không có gì đáng ngại, bị thương ngoài da thôi.

Mạc Vũ gật đầu, thần sắc trên khuôn mặt thả lỏng hơn một chút, đảo mắt nhìn về phía Lục Phong Niên:

- Anh cảm thấy thế nào?

Lục Phong Niên nhếch môi cười:

- Tao cảm thấy thế nào? Đương nhiên là chạy thoát rồi, nhảy xuống thác nước, nếu quả thật chết rồi thì thế nào cũng sẽ không tức khắc chìm xuống đáy không thấy bóng dáng đâu chứ.

Tần Dương nhíu mày, cũng không giấu diếm suy đoán của mình:

- Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy, gã hẳn đã đào tẩu.

Lục Phong Niên mỉm cười, ánh mắt nhìn Tần Dương:

- Sau này mày sẽ lĩnh hội được phiền toái đấy.

Tần Dương nhìn Lục Phong Niên:

- Ông cảm thấy gã sẽ làm như thế nào?

Lục Phong Niên không hề do dự nói:

- Mặc dù tao hi vọng nó có thể mai danh ẩn tích lấy vợ sinh con, sống an ổn cả đời, cho dù muốn báo thù thì cũng phải đợi trên Thông Thần, nhưng theo những gì tao hiểu về nó, nó sẽ không làm như vậy...

Tần Dương nhếch mày:

- Báo thù?

Ánh mắt Lục Phong Niên có mấy phần âm trầm:

- Đúng, báo thù không từ thủ đoạn! Tao là cha của nó, tao đương nhiên hiểu rõ nó, nó là một con người không từ thủ đoạn vì để đạt được mục đích...
Bình Luận (0)
Comment