Chương 1142: Kiêu hùng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Mạc Vũ trầm tư, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Sư huynh, anh đã hi vọng cậu ta có thể sống an ổn cả đời, chi bằng anh giúp tôi tìm được cậu ta, tôi cam đoan với anh cậu ta có thể sống an ổn lấy vợ sinh con sống hết cuộc đời...
Lục Phong Niên lắc đầu:
- Tao tin tưởng lời hứa của mày, nhưng tao hiểu rõ ràng con trai tao là hạng người gì, nó sẽ không chấp nhận kết cục như vậy, huống chi, cuộc đời của nó hẳn do nó tự làm chủ, chứ không phải người cha như tao làm chủ thay!
Mạc Vũ chau mày nói:
- Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ anh không hi vọng cậu ta sống bình an đến hết đời sao?
Lục Phong Niên bỗng nhiên cười lớn nói:
- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng! Con trai của con chuột sẽ đào thành hang động, bố già của nó đã là người như vậy, nó sao có thể là phế vật sợ chết được. Con người chung quy đều phải chết, chỉ cần làm chuyện bản thân muốn làm, không hối hận là được rồi, quản những cái khác làm gì!
Mạc Vũ thở dài một hơi, trong ánh mắt có mấy phần sầu lo.
Lục Phong Niên trước kia mặc dù cũng dùng đủ loại thủ đoạn đối phó với Mạc Vũ, nhưng gã chung quy vẫn đè nén một phần trong lòng, không muốn đánh mất, nhưng Lục Đào không có!
Lúc trước gã có thể làm chuyện treo giải thưởng hai mươi triệu mua mạng của Tần Dương, nếu gã thật sự chạy đi rồi, sợ rằng sau này gã sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù.
Tần Dương nghĩ tới lời nói oán độc trước khi nhảy xuống thác nước của Lục Đào, trong lòng cũng xuất hiện mấy phần âm trầm.
Mạc Vũ ngẫm nghĩ, trầm giọng nói:
- Hắc Thủ của anh hiện giờ ra sao rồi?
Lục Phong Niên thản nhiên trả lời:
- Hết thuốc chữa, thành viên quan trọng của Hắc Thủ đều lần lượt xuất hiện trên danh sách bị truy nã vì lần trước chúng mày đã vạch trần thân phận của họ ra ánh sáng, cho nên tao đều dẫn tất cả bọn họ tới Tam Giác Vàng, vốn dự định âm thầm khống chế phát triển thế lực ở đây, nào ngờ bởi vậy mà bại lộ chính mình, còn bị chúng mày sắp xếp sập bẫy, hôm nay toàn quân cũng đã bị diệt, những người còn lại đều chỉ là chó con, mèo con, không làm được chuyện gì lớn cả, chắc hẳn một khoảng thời gian ngắn sau này chính bọn chúng cũng sẽ giải tán.
Tần Dương hỏi:
- Trong đội ngũ của mày lúc trước còn có một cao thủ Siêu Phàm, đó là ai?
Lục Phong Niên dường như đã nhìn thấu tất cả, không hề giấu diếm mọi người điều gì:
- Là thành viên mới gần đây tao mới mời được, tao dự định để gã tiếp nhận vị trí số 1...
Tần Dương nghe thấy câu trả lời của Lục Phong Niên liền thở dài một hơi. Mặc dù Lục Đào đã đào tẩu, nhưng cũng may Hăc Thủ đã bị diệt rồi, toàn bộ những thành viên quan trọng đều đã xong đời, Lục Đào trong thời gian ngắn sẽ không có ai có thể dùng được.
Lúc này, Cao Phi và La Thanh nói nhỏ mấy câu, sau đó đã đi tới hướng này.
Lục Phong Niên thấy hai người kia đi tới, ánh mắt nhìn tới Mạc Vũ vô cùng bình tĩnh.
- Trận đấu này chung quy vẫn là mày thắng! Ánh mắt của sư phụ cuối cùng vẫn không sai...
Mạc Vũ dường như hiểu được Lục Phong Niên muốn làm gì, thở dài:
- Sư huynh, thật ra chưa hẳn sẽ chết...
- Ha ha, sư đệ không nên nói nữa, con người mày cái gì cũng tốt, chính là dễ mềm lòng, dong dài. Ban đầu khi ở Trung Hải, nếu không phải tính cách này của mày thì cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm như vậy, đến cả người phụ nữ mình thích cũng bị kẻ khác đoạt đi mất. Ha, nói tới đây, tao phải nhắc nhở mày một câu, cẩn thận Văn Ngạn Hậu, gã không đơn giản như mày nghĩ đâu.
Sắc mặt Mạc Vũ thay đổi:
- Sư huynh, anh biết được cái gì?
Khóe miệng Lục Phong Niên nhếch nở nụ cười quỷ dị:
- Sau này mày tự nhiên sẽ biết. Sư đệ, không hẹn gặp lại!
Mạc Vũ còn đang nói chuyện, Lục Phong Niên đã giơ bàn tay lên, vỗ một chưởng lên trán của mình, sau đó cả người vô lực ngã xuống.
Tần Dương bước lên nửa bước, sau đó ngừng lại, ánh mắt có phần bàng hoàng.
Lục Phong Niên này không ngờ lại dứt khoát như vậy.
Biết bản thân không thể trốn thoát đã dứt khoát tự sát.
Mạc Vũ không di chuyển, chẳng qua ánh mắt có mấy phần ưu thương.
Hắn biết rõ tính cách của Lục Phong Niên. Lục Phong Niên nói bản thân sẽ không chịu bị bắt nhục nhã, Mạc Vũ cũng đã đoán được ý định của gã, thà tứ át cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm của bản thân, cũng sẽ không chịu đựng sự nhục nhã.
Chẳng qua Lục Phong Niên cuối cùng vẫn gọi hắn một tiếng sư đệ.
Từ sau khi hắn bái nhập Ẩn Môn, khi nhìn thấy Lục Phong Niên luôn gọi Lục Phong Niên là sư huynh, nhưng Lục Phong Niên chưa bao giờ gọi hắn một tiếng sư đệ. Hôm nay sau khi đấu một trận công bằng, trước thời khắc sắp chết, gã rốt cuộc lần đầu tiên gọi mình một tiếng sư đệ.
Cao Phi và La Thanh dừng bước, vẻ mặt có phần bàng hoàng.
- Mạc tiên sinh...
Mạc Vũ ngẫm nghĩ rồi nói:
- Mặc kệ lúc trước gã đã làm chuyện gì, hiện giờ người chết đèn tắt rồi, thi thể của gã tôi sẽ đốt thành tro cốt mang về nước, giao trả lại cho Lục gia, nói cho cùng thì gã chung quy vẫn là người Hoa, không thể vùi thân nơi đất khách quê người được!
La Thanh gật đầu:
- Được!
Mạc Vũ tiến lên phía trước ôm lấy thi thể của Lục Phong Niên, xoay người rời đi. Tần Dương nhìn theo sư phụ với biểu tình có phần cô đơn kia, tâm trạng cũng có phần phức tạp.
Đây dù gì cũng là đối thủ dây dưa qua mấy thập niên, hôm nay cuối cùng đã có một kết cục, chẳng qua Lục Đào chạy thoát, sợ rằng sau này phiền phức của hắn sẽ không thiếu. Không, không chỉ là rắc rối, mà chính là nguy hiểm!
Nếu như nói Lục Phong Niên là một kẻ ngang ngược có dã tâm hào khí, thì Lục Đào chính là một tiểu nhân âm hiểm. Gã căn bản không quan tâm cái gì là đạo nghĩa, cũng không quan tâm cái nhìn của người khác, trong lòng chỉ có tín niệm của bản thân, chỉ cần có thể đạt tới tín niệm của mình, gã có thể giở đủ loại thủ đoạn, người ngăn cản liền giết người, thần ngăn cản liền giết thần!
Càng khiến trong lòng Tần Dương cảm thấy không yên chính là lời Lục Phong Niên nói cuối cùng trước khi chết. Cái gọi là người đến lúc sắp chết sẽ nói lời thiện, Tần Dương tin tưởng lời Lục Phong Niên nói là thật, dù sao lúc này khi tất cả mọi việc đã kết thúc, gã không cần phải châm ngòi quan hệ giữa Mạc Vũ và Văn Ngạn Hậu nữa.
Văn Ngạn Hậu không đơn giản?
Văn Ngạn Hậu đương nhiên không đơn giản, người có thể tạo lập nên tập đoàn Thiên Bác có tầm ảnh hưởng lớn như vậy sẽ là một người đơn giản sao?
Nhưng lời Lục Phong Niên nói hiển nhiên không đơn thuần là nói Văn Ngạn Hậu lợi hại, lời nói rõ ràng thể hiện đầy ẩn ý.
Là chỉ thứ mà Văn Ngạn Hậu không muốn để người khác biết sao?
Thủ đoạn của hắn ta?
Thực lực của hắn ta?
Hay là... thứ khác?
Lục Phong Niên chết, nhưng gã đã để lại một lời nói lập lờ nước đôi.
Trong đầu Tần Dương lặp đi lặp lại câu nói kia, bất lực tạm thời ném chuyện này ra sau đầu. Bản thân hắn hiện giờ đã xác lập quan hệ với Hàn Thanh Thanh, cũng dự định nói rõ ràng chuyện này với Văn Vũ Nghiên, như vậy có lẽ giữa hắn và Văn Ngạn Hậu hẳn sẽ không còn xung đột gì nữa, mâu thuẫn lớn nhất không phải là hắn ta lo lắng hắn sẽ giành mất cô con gái yêu quý đó sao?
Chuyện lúc trước cũng đều đã kết thúc, tư tưởng của sư phụ Mạc Vũ cũng đã dần dần thông suốt, dù sao Thu Tư trông hiện giờ cũng hạnh phúc, vả lại bên cạnh Mạc Vũ cũng đã có Long Nguyệt, chỉ cần không xảy ra mâu thuẫn mới, hắn và Văn Ngạn Hậu hẳn sẽ không có xung đột gì đâu nhỉ?
Loại hành vi không rõ ràng khiến người khác hiếu kỳ này ngẫm lại thật sự khiến người khác phải đau đầu...