Chương 1143: Có tiền mọi người cùng chia
Khôn Dương chết.
Người giết chết Khôn Dương không phải Sharman, mà là Mã Sa. Hắn ta tự cầm một cây chủy thủ trực tiếp đâm tới ngực của Khôn Dương, còn nhỏ giọng nói một câu mà không ai có thể nghe được bên tai Khôn Dương.
Tần Dương thấy khuôn mặt Khôn Dương thể hiện thần sắc bàng hoàng, sau đó dường như muốn nói gì đó, nhưng Mã Sa đã mạnh mẽ xoáy chủy thủ, sau đó rút chủy thủ ra, đến cuối cùng gã không nói được gì, cuối cùng mang biểu tình chết không nhắm mắt.
- Khôn Dương giết chết một người anh em tốt của tôi.
Đây là lời giải thích của Mã Sa dành cho Sharman, Sharman ngược lại cũng không để ý, còn khen Mã Sa rất nghĩa khí, còn hỏi thăm Mã Sa có nguyện ý đi theo gã không.
- Tôi muốn suy nghĩ một chút.
Sharman không để ý gật đầu:
- Không sao, chừng nào anh suy nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi.
Sharman quả thật khá thích Mã Sa, nhưng cũng chỉ có chút mà thôi, sở dĩ gã mời chào Mã Sa chính bởi vì gã nhìn ra Mã Sa có quan hệ với đám người Tần Dương, vừa là nể mặt đám người Tần Dương, còn vừa là suy nghĩ cho tương lai sau này.
Thực lực của đám người này mạnh mẽ như vậy, lỡ như sau này còn cần giúp đỡ nữa thì sao?
Hành động Mạc Vũ và Lục Phong Niên cùng ngồi xuống nói chuyện mặc dù có phần kỳ quái, nhưng nói cho cùng thì đám người Tần Dương quả thật đã giúp Sharman giải quyết họa sát thân, cho dù người Hắc Thủ không giết gã, thì tuyệt đối cũng không coi gã thành con rối nghe bọn chúng sai bảo làm việc, mà Sharman đã quen làm Thổ Hoàng đế ở đây cũng không muốn sống cuộc sống như vậy.
Tôn Kiền được đưa vào bệnh viện tốt nhất, đám người Tần Dương cũng mượn cớ rời khỏi khu nhà cao cấp của Sharman. Mặc dù bọn họ quả thật đã cứu tính mạng của Sharman, nhưng Sharman vốn là người có thủ đoạn độc ác nắm giữ lực lượng quân đội hùng hậu, ai cũng không dám cho rằng đối phương có thể có khi nào đó lật mặt hay không, tuy khả năng này dường như không có, nhưng cẩn thận chung quy vẫn tốt hơn.
Thương thế của Tôn Kiền vốn dĩ cũng không quá nghiêm trọng, dù sao đối với người tu hành mà nói, vì nguyên nhân tố chất thân thể tăng lên rất lớn, chỉ cần không phải thiếu tay đứt chân, thì vết thương bên ngoài bình thường vẫn khá đơn giản. Đối với người tu hành mà nói, vết thương khép lại sẽ nhanh hơn người bình thường rất nhiều, ngược lại, bị thương tới kinh mạch, tổn hại lục phủ ngũ tạng mới khó điều dưỡng và khôi phục nhất.
Lúc trước Tôn Kiền và Hải Phong đấu chưởng, mặc dù Hải Phong đã thể hiện ra toàn lực của bản thân, nhưng Tôn Kiền dẫu sao vẫn cao hơn Hải Phong một cấp bậc, thực lực này không chỉ chênh lệch một nửa hay một lần, cho nên Tôn Kiền đã sắc bén nhận ra được Hải Phong khác thường, cũng đã dặn dò mọi người, để mọi người chú ý tới Hải Phong này.
Tôn Kiền vốn dự đoán Hải Phong có lẽ sẽ lật mặt vì tiền, hoặc làm một số chuyện khác mưu tài hại mạng, nhưng dù như vậy thì Tôn Kiền vẫn không ngờ tới được Hải Phong hóa ra cấu kết với Hắc Thủ tốt như vậy, nếu không phải có Tôn Kiền thực lực Thông Thần trấn áp, sợ rằng tất cả mọi người ở đây sẽ phải bỏ mạng tại nơi này rồi.
Sharman cũng không cảm thấy hối hận, còn rất sảng khoái chuyển khoản cho mọi người mười triệu nhân dân tệ, còn cho một bọc ngọc phỉ thúy lớn, những miếng ngọc phỉ thúy này đều là nguyên liệu màu cam vô cùng tốt, đều là chất ngọc phỉ thúy khai thác ra tẩy rửa sạch sẽ, hình dáng đều tự nhiên, chưa từng trải qua bất cứ công đoạn gia công nào.
Những miếng ngọc phỉ thúy này một khi cầm về nước, trải qua các công đoạn tạo hình gia công, giá trị ít nhất còn tăng lên gấp mấy lần, thậm chí còn nhiều hơn.
Trừ những miếng ngọc phỉ thúy này ra, còn có mấy xe tải lớn nguyên thạch từ những mỏ đá lớn lâu năm, giá trị không thể đo trước được, bởi vì cũng có thể bên trong có miếng ngọc phỉ thúy đáng giá, nhưng cũng có thể không có gì cả, cho dù là mấy xe đá, nhưng rất nhiều người trong nước cũng biết, còn gọi đó là đá cược.
Thịt đưa tới bên miệng đương nhiên Tần Dương sẽ không từ chối, huống chi Sharman này cũng không phải loại người tốt gì, cứu mạng của gã, thu chút thù lao không phải là điều nên làm sao?
- Tôn lão tiên sinh, chuyện lần này đã làm phiền ngài nên đại cục rốt cục mới làm xong được, còn để mọi người tránh được nguy nan, hiện giờ sự việc xem như đã xong xuôi, Sharman cũng đã đưa tới khoản thù lao đã bàn xong trước đó, chi bằng ngài làm chủ phân phát đi...
Tôn Kiền nằm dựa trên giường, cười ha hả nói:
- Thật sự để tôi phân sao?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Đương nhiên, luận công lao hay thực lực, hay tuổi tác thì ngài luôn là người thích hợp nhất ở đây.
Tôn Kiền cười nói:
- Cũng không thể nói đều là công lao của tôi được, tất cả mọi người đều có công lao, chúng ta là đi chấp hành nhiệm vụ, những vật này xem như thù lao phụ thêm. Như vậy đi, cũng không nói cái khác nữa, cứ chiếu theo đầu người phân đi, cũng tính thêm Mã Sa nữa, cũng không phải người ngoài, hơn nữa nếu không có Mã Sa, chúng ta chưa chắc đã có thể dụ đám người Hắc Thủ ra, nhất là cặp cha con Lục gia giảo hoạt kia, không chừng đến cả người cũng không nhìn thấy ấy chứ. Mọi người cảm thấy thế nào?
Tất cả mọi người tỏ vẻ không có ý kiến, thầy trò Mạc Vũ khá tốt, trên khuôn mặt của Cao Phi và La Thanh đều thể hiện mấy phần vui mừng.
Tần Dương mỉm cười bổ sung:
- Tiền có thể lập tức chia hết, về phần nguyên liệu ngọc thạch và nguyên thạch kia chờ sau khi trở về nước, tôi có thể nghĩ cách xử lý sạch sẽ giúp, cuối cùng thành bao nhiêu tiền lại phân cho mọi người, đương nhiên Cao đại ca và La đại ca muốn mang về Kinh Thành xử lý cũng được.
Cao Phi cười nói:
- Việc này cậu đã có đường rồi thì làm phiền cậu vậy, quay về cậu lấy thêm một chút nữa đi.
Tần Dương cười cự tuyệt nói:
- Chỉ tiện tay mà thôi, tiền tôi cũng không cần lấy nhiều lắm, những thứ này đều là đồ tốt, ném ra thị trường đều sẽ có người muốn tranh đoạt cướp lấy, chẳng qua tôi có người bạn nhà buôn bán ngọc phỉ thúy, mấy thứ nguyên liệu này đưa cho bọn họ, có thể lấy được giá cao hay không không nói, hơn nữa coi như giúp bọn họ một chuyện, dù gì thì nguyên liệu ngọc phỉ thúy là chuyện khiến rất nhiều nhà kinh doanh ngọc phỉ thúy phải đau đầu đấy.
La Thanh cười nói:
- Như vậy không phải rất khéo sao, việc này đành phiền cậu vậy.
Tôn Kiền cười ha ha nói:
- Tần Dương là đệ tử Ẩn Môn, bản thân tuổi còn trẻ đã tạo dựng nên không ít sản nghiệp, cậu ta thiếu chút tiền này sao.
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Tiền bối quá khen, tôi chẳng qua chỉ dùng phương thuốc của tiền bối đi trước, đứng trên vai cự nhân, hưởng thụ chút phúc lợi mà các tiền bối tông môn cho mà thôi.
Đám người Tôn Kiền biết Tần Dương là đệ tử của Ẩn Môn, cũng biết Lục Phong Niên là đệ tử bị vứt bỏ của Ẩn Môn, hiểu rõ nguyên nhân bốn người nhóm Mạc Vũ xuất hiện trong nhiệm vụ lần này, nhưng thật ra bọn họ cũng không biết Tần Dương cũng là người Long Tổ giống như bọn họ.
Đặc công không giống bộ đội đặc chủng. Thành viên của bộ đội đặc chủng đều quen biết nhau, là anh em chiến đấu thân thiết, lưng tựa lưng cùng sống cùng chết, hiểu rõ lẫn nhau, nhưng đặc công cho tới nay chỉ cùng liên lạc một tuyến với cấp trên, trừ phi có nhiệm vụ hợp tác, nếu không anh căn bản không thể biết được ai là đặc công Long Tổ.
Hai người Khang Huy và Hà Tú cũng có mấy phần vui mừng. Tiền đấy, có ai không thích kia chứ! Huống chi, Khang Huy và Hà Tú cũng không coi là kẻ có tiền, cộng thêm Mã Sa, mọi người tổng cộng có tám người, nhóm hàng hóa sau khi được xử lý cộng thêm mười triệu tiền mặt, ít nhất tổng giá trị đạt được lên tới năm mươi triệu, tám người mỗi người ít nhất có thể phân tới sáu triệu, Khang Huy và Hà Tú cộng lại chính là mười hai triệu, như vậy đã đủ cho bọn họ mua một căn nhà hình thức giàu có trong khu tấc đất tấc vàng Trung Hải rồi, có thể không vui sao?