Chương 1144: Video bảo vệ tính mạng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Hả, phân tiền cho tôi?
Mã Sa sau khi được nghe tin tức mọi người muốn chia tiền cho mình liền giật mình, lập tức từ chối:
- Tôi chỉ dẫn đường một đoạn, hơn nữa còn vì chuyện của tôi mà thiếu chút nữa đã khiến mọi người rước lấy rắc rối, may mắn thần xui quỷ khiến, bằng không vì chuyện của tôi mà chậm trễ nhiệm vụ của mọi người, đó chính là lỗi của tôi rồi...
Tần Dương cười nói:
- Giống như lời anh nói, suy cho cùng thì chúng tôi thuận lợi dụ được cha con Lục Phong Niên ra, hốt gọn được Hắc Thủ một mẻ, mặc dù Lục Đào chạy thoát, nhưng toàn bộ Hắc Thủ đã bị phá hủy, mục tiêu cơ bản xem như đạt thành thuận lợi, anh coi như có công lao, hơn nữa làm việc cùng với mọi người, có việc mọi người cùng gánh, có lợi mọi người đương nhiên cùng lấy rồi.
Mạc Vũ cũng mỉm cười khuyên:
- Đúng đấy, Tần Dương nói không sai, anh cứ cầm đi, không cần phải từ chối đâu.
Mã Sa do dự một chút, rồi bỗng nhiên nói:
- Được, nếu tôi còn từ chối nữa thì thành bất kính mất rồi. Số tiền kia tôi chỉ giữ lại trong nhà một triệu, còn lại toàn bộ tôi cho mấy quả phụ của người bạn, vợ của anh ta nuôi đứa nhỏ rất vất vả, còn phải chăm sóc hai người già, vô cùng vất vả...
Tần Dương không kiềm chế được hỏi:
- Lúc trước anh hình như rất hi vọng chúng tôi đối phó với Khôn Dương, anh nói Khôn Dương giết người anh em tốt của anh, người bạn kia của anh...
Sắc mặt của Mã Sa có phần ảm đạm, nhỏ giọng nói:
- Anh ấy cũng giống như tôi, cũng được quốc gia phái tới đây sinh sống, nhưng cuối cùng bị Khôn Dương tàn nhẫn giết chết rồi, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm.
Khuôn mặt của Tần Dương có chút dao động. Lời Mã Sa nói rất mơ hồ, nhưng Tần Dương nghe hiểu rõ ràng.
Mã Sa là cảnh sát nằm vùng truy bắt tội phạm ma túy, người bạn kia hiển nhiên cũng là cảnh sát nằm vùng truy bắt tội phạm ma túy, có thể đối tượng nhắm tới chính là Khôn Dương, nhưng thân phận bị bại lộ, bị Khôn Dương tàn nhẫn giết chết.
Cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy là chức nghiệp vô cùng nguy hiểm, mà cảnh sát nằm vùng càng nguy hiểm hơn. Thân ở trong hang sói, một khi thân phận bị bại lộ thì đều là có chết không sống, hơn nữa những gã tội phạm ma túy kia đều có lòng trả thù rất mãnh liệt, bình thường đều sẽ diệt sạch với những cảnh sát nằm vùng truy bắt tội phạm ma túy một khi họ đã bị bại lộ thân phận, những cảnh sát nằm vùng này trước khi chết đều sẽ phải chịu sự hành hạ vô cùng tàn nhẫn.
Tần Dương nhất thời cũng không biết nên nói gì, vỗ bả vai Mã Sa, xem như âm thầm an ủi.
- Chuyện của chúng tôi đã chấm dứt, còn anh thì sao?
Mã Sa lắc đầu nói:
- Tôi còn phải tiếp tục sống ở đây. Sharman không phải mời chào tôi đó sao, như vậy cũng là một cơ hội, ngược lại đã được hưởng lây ánh sáng của mọi người rồi.
Tần Dương ừ một tiếng, hiểu được Mã Sa còn muốn tiếp tục nằm vùng ở đây. Mã Sa nằm vùng ở đây đương nhiên là để truy bắt tội phạm ma túy, làm như vậy là để đánh tới gốc rễ đả kích trùm buôn thuốc phiện, phá hủy số lượng lớn thuốc phiện. Giết chết một Khôn Dương thật ra không thay đổi được bất kỳ điều gì, hiện giờ vì chuyện này, hắn có thể lấy Sharman làm chỗ dựa, thậm chí còn nhận được địa vị tương đối cao, do đó càng có lợi cho hắn mở rộng phạm vi hoạt động hơn.
Mỗi người có cuộc đời của riêng mình. Mã Sa ở lại vẫn sẽ rất nguy hiểm, nhưng Tần Dương thực sự hết cách giúp được hắn, cũng như khi Tần Dương đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, giống như khi gặp phải nguy hiểm liên quan tới sống chết, người khác cũng không có cách nào giúp đỡ hắn được gì.
Tần Dương trầm mặc mấy giây, thấp giọng nói:
- Mã Sa, đợi lát nữa tôi đưa cho anh một đoạn video, anh cất đi, nếu tương lai có một ngày anh gặp cảnh nguy hiểm liên quan tới sống chết ở chỗ Sharman, bị giam giữ không thể rời đi được, vậy thì anh hãy đưa đoạn video này cho Sharman xem, nói cho gã biết chúng tôi đã từng cứu gã một mạng, bảo gã tha cho anh một mạng, nếu anh chết trong tay gã, chúng tôi sẽ tới đây chính tay xử lý gã, gã nên biết chúng tôi có năng lực này!
Mã Sa biến sắc, trong ánh mắt ngập tràn sự cảm kích. Hắn ta biết Tần Dương làm như vậy tương đương với cho hắn ta một lá bùa bảo vệ tính mạng.
Một khi thân phận của cảnh sát nằm vùng truy bắt tội phạm ma túy bị bại lộ, cơ bản đều chỉ còn con đường chết, không có một trùm buôn thuốc phiện nào sẽ bỏ qua cho cảnh sát nằm vùng, nhưng nếu cái giá phải trả khi giết cảnh sát nằm vùng kia chính là tính mạng của bản thân, như vậy bọn họ nhất định sẽ thận trọng lo nghĩ cẩn thận, nhất là khi Sharman đã chính mắt nhìn thấy sự lợi hại của đám người Tôn Kiền, gã sẽ không thể không lơ đi lời uy hiếp của Tần Dương, huống chi đám người Tần Dương còn cứu gã một mạng, bảo gã thả cho Mã Sa một con đường sống cũng không tính là chuyện quá đáng gì.
Đám người Mạc Vũ cũng đã nghe thấy lời Tần Dương nói, ánh mắt thể hiện thần sắc tán thưởng. Bọn họ biết cái video kia của Tần Dương có thể trong một thời điểm nào đó sẽ cứu được một mạng của Mã Sa, điều này hữu dụng hơn tiền rất nhiều đối với Mã Sa.
Tôn Kiền ngồi trên giường bệnh cười nói:
- Tần Dương là người có lòng, cách kia rất tốt, khi nào quay video tính tôi một phần.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Cũng tính ta một phần.
Khang Huy cười hì hì nói:
- Dứt khoát mọi người cùng làm đi, dù sao Mã Sa cũng là anh em của chúng ta, tôi nghĩ gã không thể không suy nghĩ một chút.
Vành mắt Mã Sa đỏ bừng, mặc dù hắn và mọi người chỉ mới tiếp xúc có mấy ngày, thậm chí cũng chưa nói được với nhau mấy lời, nhưng lúc này hắn cảm nhận được sự tán thưởng và quan tâm của mọi người dành cho hắn ta, hắn ta không biết thân phận của đám người Tần Dương, nhưng dường như lại có thể cảm nhận được mọi người và Tần Dương cùng một tổ chức, hoặc là hệ thống tổ chức giống nhau.
Có lẽ chỉ có người giống nhau mới có thể tán thành mọi hành động việc làm của đối phương.
Bởi vì bọn họ cũng là người như vậy.
- Cảm ơn mọi người, thật sự cảm ơn mọi người.
Tần Dương cười nói:
- Không cần khách khí, chúng tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, hơn nữa tôi nói được thì làm được, nếu có một ngày nào đó anh gặp phải chuyện bất hạnh ở chỗ Sharman, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh.
Mã Sa đương nhiên tin tưởng lời nói của Tần Dương, gật đầu thật mạnh, hốc mắt của hán tử cao lớn đỏ bừng, cũng không biết nên nói gì để diễn tả sự cảm ơn trong nội tâm của bản thân.
Tôn Kiền nằm ở bệnh viện ba ngày, thương thế đã tốt hơn nhiều, sự việc mọi người đã hoàn thành xong nên cũng không ở lại lâu hơn nữa. Mã Sa lái xe tiễn mọi người trở lại thành phố có sân bay, trên đường đi, trước mặt chiếc xe, đám người quàng vai Mã Sa, trịnh trọng ghi lại một đoạn video có thể cứu mạng người.
- Lão đầu, Lục Phong Niên đã chết rồi, Hắc Thủ cơ bản đã xong đời rồi, nhưng Lục Đào đã đào tẩu, nếu có thể thì ngài hãy giúp chú ý hành tung của người này một chút, tên này là tiểu nhân không có điểm cuối, có lẽ sau này nhất định sẽ tới tìm tôi báo thù, vả lại còn không từ thủ đoạn. Tôi không sợ gã tìm tới tôi, nhưng tôi sợ gã ra tay với người bên cạnh tôi...
Long Vương sảng khoái đáp ứng:
- Tôi sẽ bắt đầu dùng tuyến đặc biệt, nếu gã một lần nữa xuất hiện liên lạc với những người còn sót lại của Hắc Thủ, bên tôi hẳn sẽ nhận được tin tức, chẳng qua tôi nghĩ Lục Đào sẽ không ngu xuẩn như vậy, dù gì thì bọn chúng đã lộ hành tung, gã không thể không nghĩ tới trong Hắc Thủ có người của chúng ta...
Tần Dương cũng có mấy phần bất lực:
- Ừ, chỉ có thể cố gắng cẩn thận đề phòng thôi. Gã khi đó bị bắn nát xương bả vai, còn rơi xuống từ trên thác nước cao trên sáu mươi thước xuống đầm nước, tôi thật ra hi vọng gã bị thương nặng không thể trị được, chẳng qua người như gã trong lòng đã sớm ngập tràn thù hận, giống như con gián đánh mãi không chết, chỉ cần không chết ở dưới đáy đầm, gã nhất định có thể sống sót.