Chương 1151: Khách tới cửa.
Tần Dương lặng yên quay trở về nơi ở của mình, cũng không kinh động Lâm Trúc và Mo Jiana ở ngoài tháp Minh Châu.
- Chỉ là hiểu lầm, không có chuyện gì, mọi người không cần lo lắng.
Tần Dương giải thích đơn giản với những người khác một câu, sau đó bất chợt đổi chủ để:
- Buổi tụ hội thịt nướng ngày mai mọi người đừng quên đấy.
Hà Thiên Phong:
- Sẽ không quên, ngày mai ngủ dậy rời giường liền tới, cơm trưa cũng không cần ăn, nếu không thì còn đâu bụng ăn thịt nướng nữa?
Tần Dương cười nói:
- Ok, dù sao tôi còn chuẩn bị những thức ăn khác, cho dù không ăn thịt nướng thì cũng không đói chết được.
Tôn Hiểu Đông:
- Ừ, chúng tôi khoảng mười một giờ tới đó.
Tần Dương:
- Được!
Lúc trước khi quyết định chủ nhật làm tiệc thịt nướng, Tần Dương cũng đã gửi lời mời tới các bạn bè của mình, vì là chủ nhật nên cơ bản tất cả mọi người đều đã đáp ứng lời mời.
Tần Dương tới Trung Hải đã hai năm, coi như đã kết giao với một đám bạn với đủ loại thân phận khác nhau, không còn một mình cô đơn khi mới tới Trung Hải nữa.
Lúc này người tới không ít, Tần Dương còn để mấy người đưa tới mấy mấy bộ bàn ghế đơn giản đặt ở trên ban công rộng rãi, cung cấp thịt nướng và trò chơi tiêu khiển.
Sáng ngày hôm sau, Tần Dương rời giường, chỉnh đốn đơn giản căn nhà một chút, đặt khung thịt nướng trước cùng với đủ loại nguyên liệu nướng thịt tươi ngon, những món ăn khác cùng với rượu cũng đều được người lần lượt đưa tới.
Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ nghe thấy tiếng động liền tới nhà Tần Dương giúp dọn dẹp, đợi tới mười giờ sáng thì bàn nguyên liệu thịt nướng đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
- Lão đại, chúng tôi tới rồi... Chúng tôi không phải nhóm đầu tiên sao?
Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông cùng với Lâm Trúc dẫn đầu, đi theo phía sau là Hàn Thanh Thanh, Mo Jiana, đám Lạc Vũ Hân rầm rầm kéo tới.
Tần Dương cười nói:
- Ô, mấy người còn rấy đều nha, lén hẹn nhau hả?
Tôn Hiểu Đông cười ha ha nói:
- Đúng vậy, chúng tôi đây tổ chức thành đoàn thể đánh thổ hào đấy.
Hà Thiên Phong đưa một cái hộp đã được bọc lại cho Tần Dương:
- Mặc dù hôm nay còn chưa phải ngày sinh nhật của anh, nhưng coi như chúc mừng sớm đi, lão đại, sinh nhật vui vẻ!
Tần Dương vươn tay ra nhận lấy, cười nói:
- Quan hệ giữa chúng ta đâu có thói quen tặng quà gì, cậu đây là khách khí à.
Hà Thiên Phong cười khà khà nói:
- Đây cũng không phải là tôi đưa, mà là lão già nhà tôi ủy thác tôi đưa, một chút tâm ý mà thôi.
Tần Dương cười nói:
- Chú Hà khách khí quá, hãy thay tôi cảm ơn chú ấy.
Hà Thiên Phong cười hì hì bước vào bên trong, Lâm Hiểu Nguyệt đưa một cái túi có quai xách tới, mỉm cười nói:
- Sinh nhật vui vẻ!
Tần Dương cười nói:
- Mọi người chính là đang phá hoại bầu không khí đấy à, tôi không biết chọn quà đâu, sau này tới sinh nhật của mấy người, chẳng phải muốn tôi phải đau đầu chết sao?
Tôn Hiểu Đông nhếch miệng cười nói:
- Vốn dĩ tôi nói không tặng, nhưng mà Hiểu Nguyệt vẫn kiên quyết, lão đại anh hãy nhận đi, chính là có ý nghĩa thôi.
Tần Dương bất lực lắc đầu, nhận lấy túi xách:
- Được rồi, cảm ơn... Mọi người vào ngồi trước đi, tiểu thư Mo Jiana, mời vào.
Mo Jiana cũng đưa một cái túi nhỏ trong tay cho Tần Dương:
- Sinh nhật vui vẻ!
Tần Dương không quá quen thuộc với Mo Jiana, chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy, khách khí xin lỗi:
- Cảm ơn, cậu thật sự quá khách khí rồi.
Lạc Vũ Hân cũng đưa một cái hộp tới:
- Ngày thường luôn ăn không uống không cũng có chút ngượng ngùng, đây là một chút tâm ý của phòng ký túc chúng tôi.
Tần Dương cười nhận lấy:
- Các vị mỹ nữ có thể vui lòng tới ăn uống đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi, cô nói như vậy đã quá khách khí rồi.
Mọi người đây có nhiều người là lần đầu tiên tới nhà Tần Dương, thấy căn phòng trong nhà trông rộng rãi cùng với vườn hoa ngoài trời, ánh mắt lập tức thể hiện ngập tràn hâm mộ, nhưng cũng không cảm thấy giật mình, dù sao ai cũng biết Tần Dương là người tu hành, có bản lĩnh, hơn nữa còn mở công ty mỗi ngày lời đấu vàng, gia thế hàng nghìn tỉ, ở trong một căn nhà lớn tính là gì, coi như là biệt thự cũng là điều hoàn toàn bình thường.
- Hiện giờ người tới đều là bạn bè, không có người ngoài, mọi người cứ tùy ý đi.
Một vòng người Tần Dương còn chưa chào hỏi xong, phía cửa ra vào đã vang lên tiếng bước chân.
- Tần Dương...
Tần Dương quay đầu lại nhìn, thấy Lộ Quân Di và Dư Quang Thành đứng ở cửa ra vào, trong tay Lộ Quân Di còn nắm tay một đứa trẻ kháu khỉnh khỏe mạnh, chính là con của Lộ Quân Di - Lôi Huy.
Tần Dương cười nói:
- Chị, Dư đại ca, hai người tới rồi, mời vào.
Lộ Quân Di nắm tay đứa trẻ đi tới, cười nói:
- Rất náo nhiệt đấy.
Tần Dương cười nói:
- Nhân ngày chủ nhật gọi tất cả mọi người tới tụ tập, náo nhiệt một chút... Đã một thời gian ngắn không gặp, Tiểu Huy đã lớn như vậy rồi.
Lô Quân Di oán trách nói:
- Hay là do cậu quá bận, ngày thường đến cả người cũng không thấy đâu.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, một năm qua quả thật rất bận, hối hả chạy ngược chạy xuôi, thường hay ở nước ngoài...
Dư Quang Thành cười nói:
- Tần Dương cậu quả thật quá có thể chơi đấy, hiện giờ mới bao lâu mà cậu đã chơi ra cục diện lớn như vậy rồi, so sánh với cậu như vậy, tôi cảm giác cuộc đời này có vẻ như đã sống uổng phí rồi.
Tần Dương cười nói:
- Dư đại ca chê cười tôi rồi, em chẳng qua chỉ là lây dính chút ánh sáng của sư môn mà thôi, nếu không có sư môn lợi hại, em chơi thế nào cũng không được.
Dư Quang Thành lắc đầu nói:
- Cậu khiêm tốn rồi, có bối cảnh, có người giúp quả thật dễ dàng thành công, nhưng có thể thành công chắc chắn không đơn thuần chỉ vì có bối cảnh lợi hại, chung quy còn có nguyên nhân rất lớn là chính bản thân mình.
Tần Dương lúc trước nhắc tới với Dư Quang Thành một chút về chuyện công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long chuẩn bị đầu tư cho phim điện ảnh, vốn dĩ định chờ sau khi sinh nhật qua đi tìm thời gian bàn lại cụ thể với hắn, nào ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở cửa cùng với Lộ Quân Di.
- Chị, Dư đại ca, mời ngồi, trên bàn có đồ uống, còn chưa chào hỏi xong, tự lấy uống nhé.
Lộ Quân Di cười nói:
- Người một nhà cả, cậu khách khí với chúng tôi làm gì, cậu chiếu cố bạn bè của cậu là được, chúng tôi sẽ tự chiếu cố chính mình.
Tần Dương vươn tay ra:
- Em cũng không phải người biết chiếu cố người khác, người tới đây hôm nay muốn không đói bụng cũng đều phải tự chiếu cố bản thân đấy.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Đúng rồi, chị, đây là Hàn Thanh Thanh, bạn gái của em... Thanh Thanh, đây là chị kết nghĩa của anh, đây là anh rể của anh Dư đại ca,
Sắc mặt của Hàn Thanh Thanh thoáng có phần bối rối, nhưng vẫn rất hào phóng gọi.
Lộ Quân Di mở to hai mắt, bất ngờ vui mừng nói:
- Thằng nhóc cậu giữ bí mật việc tốt như vậy, vậy mà không nói với chị đây một tiếng, cậu coi chị đây là người ngoài à.
Tần Dương cười nói:
- Tụi em cũng vừa mới chính thức không bao lâu...
Lộ Quân Di cười tủm tỉm nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Đều do Tần Dương lúc trước không nói với người chị này một tiếng, để chị đây đến lễ gặp mặt cũng không có, chỉ đành bổ sung lần sau thôi, đợi lát nữa chúng ta thêm phương thức liên lạc với nhau, sau này liên lạc nhiều một chút.
Hàn Thanh Thanh gật đầu đáp ứng, ánh mắt hơi híp lại, bản thân đây ở một mức độ nào đó có tính là gặp người nhà không?
Nghĩ như vậy, Hàn Thanh Thanh bỗng nhiên nhớ tới người dì bưu hãn nhiệt tình kia của Tần Dương, hôm nay hình như cô ấy cũng muốn đến đây nhỉ?
Lúc trước cô ấy rất nhiệt tình liên lạc với mình, tỏ vẻ đối đãi với Hàn Thanh Thanh như cháu dâu, đợi lát nữa gặp, cô ấy sẽ có biểu lộ gì?