Chương 1150: Hóa ra là một bạch phú mỹ!
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Người đàn ông kia xoa cổ đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Tần Dương ngập tràn vẻ bàng hoàng.
Hai người bọn họ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, là tinh anh đã trải qua rất nhiều lần thực chiến, nhưng trước mặt người thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này lại không có chút năng lực phản kháng nào.
- Tôi có thể gọi điện thoại cho tiểu thư, bảo cô ấy tới đây chứng minh.
Tần Dương nhìn chằm chằm người đàn ông kia, dứt khoát mở miệng:
- Gọi điện thoại, mở loa ngoài ra cho tôi!
Người đàn ông kia lấy điện thoại ra, gọi thông điện thoại, đường dây nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Mo Jiana truyền ra:
- Bohr, có chuyện gì không?
Bhor biểu lộ có chút ngượng ngùng:
- Tiểu thư, chúng tôi chiếu theo phân phó của cô đi theo phía sau cô, nhưng chúng tôi bị người ta ngăn cản.
- Đợi đã.
Mo Jiana nhỏ giọng nói một câu, sau đó đầu bên kia không có tiếng nói, đại khái cách mười giây sau, giọng nói mới một lần nữa vang lên:
- Đã xảy ra chuyện gì, người nào ngăn cản hai người?
Tần Dương nghe tới đó đã xác định được người đàn ông trước mặt này không nói dối, liếc lắc đầu với Bhor đang nhìn về phía mình.
Bản thân Bhor cũng không muốn nói hai người họ vừa bị một thanh niên hơn hai mươi đánh ngã, điều này thật sự quá mất mặt. Lúc này thấy Tần Dương ra dấu cho hắn ta không được nói, liền thuận thế tiếp lời:
- Xe đã xảy ra một chút ma sát, chúng tôi sẽ giải quyết nhanh chuyện này rồi đuổi theo, nhưng xin tiểu thư đừng đi quá xa, để tránh có việc chúng tôi không cách nào đuổi tới được, chúng tôi không yên tâm để tiểu thư ra biển, cho nên gọi điện thoại thông báo một tiếng trước.
Mo Jiana đầu bên kia ừ một tiếng:
- Không sao, các người từ từ xử lý đi, có thể không ra tay thì đừng ra tay, chúng tôi chuẩn bị lên tháp Minh Châu, các người chờ ở dưới tháp là được.
- Vâng, tiểu thư!
Bhor cúp xong điện thoại, nhìn Tần Dương, ánh mắt thoáng có hai phần kỳ lạ.
Bọn họ đương nhiên đều nhận ra người thanh niên này là một trong ba người đã tới sân bay đón Mo Jiana, khi nãy hắn ta cùng ăn cơm với Mo Jiana, bọn họ chỉ cho là hắn và Lâm Trúc là bạn học, nhưng không ngờ hóa ra Tần Dương là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
- Nói chút xem, các người nếu là vệ sĩ của Mo Jiana, vì sao không đi theo quang minh chính đại, mà lại phải đi theo lén lút âm thầm như vậy?
Bhor liếc nhìn đồng đội của mình, ánh mắt có phần bất lực. Người thanh niên trước mặt trông cũng không phải nhân vật dễ chọc, nếu đã đánh không lại, cũng không phải kẻ địch, như vậy cũng không cần tạo phiền toái cho mình, lập tức sáng khoái nói rõ nguyên do ra.
Tần Dương yên lặng nghe hai người kể lại, ánh mắt lập tức có phần cổ quái.
Hai người Bhor là vệ sĩ của Mo Jiana, bảo vệ an toàn cho Mo Jiana, nhưng bọn họ không phải Mo Jiana thuê, mà là cha của Mo Jiana sắp xếp, để bọn họ bảo vệ an toàn cho Mo Jiana, hơn nữa ở mức độ nhất định phụ trách nhiệm vụ giám sát, hàng ngày Mo Jiana đi ăn cơm với ai, đi đâu, làm những chuyện gì đều cần ghi chép lại rồi gửi về cho cha của Mo Jiana thẩm duyệt.
- Nói cách khác, hai người trên thực tế là cha của Jiana phái tới giám sát Mo Jiana?
Biểu lộ của Bhor thoáng có chút ngượng ngùng:
- Chủ yếu là bảo vệ, cha của tiểu thư Mo Jiana làm kinh doanh khá lớn, kẻ địch cũng tương đối nhiều, ngài ấy lo lắng một mình Mo Jiana ra ngoài gặp nguy hiểm, cho nên để chúng tôi bảo vệ tiểu thư, nhưng tiểu thư cũng không muốn để chúng tôi đi theo bên người cô ấy, nói chúng tôi sẽ rất ảnh hưởng việc cô ấy và bạn bè gặp mặt, cuối cùng cha của tiểu thư Mo Jiana yêu cầu chúng tôi âm thầm bảo vệ tiểu thư Mo Jiana.
Âm thầm bảo vệ?
Trong lòng Tần Dương ngầm suy nghĩ một chút, thật sự là bảo vệ con gái của mình, hay là lo lắng con gái của mình bị lừa gạt đi mất?
Mo Jiana là một mình bay từ Pháp tới Trung Hoa, hơn nữa còn vì để gặp một người đàn ông, làm một người cha, hắn ta sao có thể yên tâm được đây?
Để hai bảo tiêu đi theo bên cạnh Mo Jiana, vừa là để bảo vệ an toàn cho cô, mặt khác chỉ sợ cũng là vì nhìn chằm chằm cô, tránh cho cô bị người khác lừa gạt mất, nếu như Lâm Trúc không làm chuyện quá giới hạn, như vậy bọn họ đương nhiên sẽ không xuất hiện, nhưng nếu Lâm Trúc làm, như vậy bọn họ sợ rằng sẽ lập tức xuất hiện ngăn cản.
Chẳng qua bọn họ cũng không ngờ sẽ bị Tần Dương phát hiện ra, nhưng nói ra việc này cũng là thần xui quỷ khiến. Lúc trước Tần Dương mặc dù cũng có nghĩ tới Mo Jiana, nhưng rồi lại tự động loại bỏ nhân tố này, còn cho rằng hai người kia là theo dõi hắn hoặc Lâm Trúc chứ.
Lâm Trúc đã từng nói gia cảnh của Mo Jiana giàu có, hiện giờ xem ra quả thật là như vậy, chẳng qua không biết nhà của Mo Jiana rốt cuộc làm cái gì.
Tần Dương ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Cha của Mo Jiana làm cái gì?
Bhor thoáng có hai phần do dự, Tần Dương nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén hai phần, Bhor lại bị ánh mắt của Tần Dương dọa cho hết hồn.
Sao hắn ta lại bị một thanh niên mới hơn hai mươi dọa sợ chứ?
Chỉ là ánh mắt của hắn thật sự rất dọa người.
- Ngài York là gia chủ gia tộc Peter, gia tộc Peter chính là gia tộc mới nổi của Lyon, trong giới chính thương rất có phân lượng...
Quả nhiên có chút địa vị.
Trong lòng Tần Dương âm thầm cân nhắc, nếu Mo Jiana và Lâm Trúc chưa yêu nhau còn chưa tính, nhưng nếu hai người đã yêu nhau rồi thì sợ rằng tình yêu của hai người sẽ không quá bằng phẳng, cho dù Mo Jiana không có ý kiến, nhưng sợ rằng cha của Mo Jiana hoặc gia tộc của người này cũng chưa chắc sẽ đồng ý đoạn tình cảm này.
Hì, lão tứ kia thật có bản lĩnh, tới Pháp học tập một chuyến còn có thể chọc tới một bạch phú mỹ!
Tần Dương không tiếp tục truy hỏi quá mức cẩn thận, nếu hắn muốn điều tra thì trước mắt hắn tư liệu mà hắn biết đã đủ để hắn tra ra rất nhiều tin tức rồi.
Mo Jiana, York, Lyon, gia tộc mới nổi...
- Các người đi đi, không được nói cho Mo Jiana chuyện này, ok?
Bhor gật đầu:
- Được.
Bhor cũng không có phản kháng nhiều, dù sao Tần Dương cũng không phải kẻ địch của bọn họ, hơn nữa cũng sẽ không gây bất lợi với Mo Jiana, sở dĩ đuổi theo cũng là vì quan tâm Lâm Trúc và Mo Jiana, nếu hiểu lầm đã được giải trừ thì đương nhiên cũng không cần làm phức tạp hơn nữa.
Tần Dương phát tay với hai người kia, ra dấu cho hai người họ rời đi, không ngờ Bhor cũng không vội vã rời đi, mà ngược lại ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Tần Dương nhíu mày:
- Sao, có chuyện gì?
Bhor có chút ngượng ngùng nói:
- Hai chúng tôi dù sao cũng là những vệ sĩ tinh anh trải qua huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, nhưng trước mặt anh đến cả sức hoàn thủ cũng không có, anh cũng phải chịu đặc huấn sao?
Trên khuôn mặt Tần Dương thể hiện ý cười vui vẻ, lòng hiếu kỳ của tên này cũng rất nặng đấy.
- Tôi là người tu hành, người tu hành đấy, có lẽ anh biết đấy nhỉ?
Hai mắt Bhor sáng lên:
- Thì ra là thế, khi nãy tôi còn có chút hoài nghi, chẳng qua không tiện nói mà thôi.
Việc Tần Dương là người tu hành đã sớm không phải bí mật gì, sợ rằng cả trường cũng đã biết, cho nên Tần Dương cũng không giấu diếm gì cả.
- Lâm Trúc là anh em của tôi, chuyện của cậu ta và Mo Jiana các người không cần nhúng tay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với các người!