Chương 1153: Thẳng thắn bày tỏ tình cảm
- Tới rồi, mau vào đi.
Tần Dương uống một ngụm bia, cười xin lỗi với Dư Quang Thành, xoay người đi tới cửa, nhận lấy túi quà Văn Vũ Nghiên đưa tặng, mỉm cười nói:
- Chúng tôi cũng không chờ cô đều đã bắt đầu nướng rồi.
Văn Vũ Nghiên thần thái tự nhiên, ánh mắt đảo xung quanh, mỉm cười nói:
- Người nhiều thật đấy.
Tần Dương cười nói:
- Quả thật không ít, nhân ngày chủ nhật mọi người náo nhiệt một chút ấy mà.
Văn Vũ Nghiên thu lại tầm mắt, nhìn tới khuôn mặt của Tần Dương, khóe miệng nhếch lên:
- Chúc mừng anh nhé!
Tần Dương thấy ánh mắt cười dịu dàng này của Văn Vũ Nghiên, trong nháy mắt hiểu ra ý lời này của cô nàng là gì, không phải đang chúc hắn sinh nhật vui vẻ, mà là chúc mừng hắn và Hàn Thanh Thanh đã yêu nhau.
Trong lòng Tần Dương cũng có mấy phần cảm xúc phức tạp, khẽ cười nói:
- Cảm ơn... cùng vào sinh ra tử, chung hoạn nạn nảy sinh tình cảm, cuối cùng khắc sâu trong lòng... cô sẽ không trách tôi chứ?
Văn Vũ Nghiên cười khẽ:
- Đương nhiên không trách, mặc dù chúng ta không thể yêu nhau, nhưng cũng có thể làm bạn bè, làm đồng đội hợp tác mà, vả lại nói thật tâm tư của tôi đều tập trung cho sự nghiệp, quả thật hiện giờ không muốn phân tâm yêu đương, chẳng qua vẫn cảm thấy có chút mất mát, dù sao người đàn ông ưu tú có thể khiến tôi để mắt tới giống như anh thật sự không nhiều lắm.
Văn Vũ Nghiên nói ra rất thẳng thắn, cảm xúc phức tạp trong lòng Tần Dương cũng dần tiêu tán theo, sờ lên chóp mũi nói:
- Cô đã nói như vậy, tôi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh nhỉ?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Có sao nói vậy thôi.
Tần Dương cười nói:
- Vậy tôi phải cảm ơn cô rồi, chẳng qua cô đã nói như vậy, mấy phần cảm giác có tội trong lòng tôi cũng bớt đi không ít, dù sao tôi cũng đã tới nhà cô ăn cơm, còn từng nói muốn theo đuổi cô, muốn cùng...
Văn Vũ Nghiên cười khẽ:
- Trong lòng xin lỗi thì mời tôi ăn thêm mấy bữa ngon đi, tôi là người chỉ cần ăn ngon thì chuyện gì cũng sẽ quên hết thôi.
Tần Dương bỗng nhiên cười nói:
- Được thôi, điều này hoàn toàn không thành vấn đề.
Giọng điệu của Văn Vũ Nghiên thay đổi, biểu lộ có phần hiếu kỳ:
- Khi nãy anh nói anh và Hàn Thanh Thanh cùng sống cùng chết, chung hoạn nạn, tôi có thể hiếu kỳ hỏi một chút chuyện đã xảy ra không?
Sắc mặt của Tần Dương thoáng có phần cổ quái:
- Vũ Văn Đào.
Biểu lộ của Văn Vũ Nghiên có phần kinh ngạc:
- Vũ Văn Đào?
Tần Dương cười khổ:
- Đúng, lúc trước khi tôi và cô kết giao, qua lại có chút thân mật, Vũ Văn Đào nhiều lần hại tôi, gã bị tôi phản thủ mất mặt, cảm thấy bị khuất nhục, mua sát thủ trên website nước ngoài tới giết tôi, sát thủ lần đầu tiên ám sát thì khi đó tôi ở với bọn họ ở núi Kim Phật...
Tần Dương nói bâng quơ vài ba câu kể lại một lần chuyện bị ám sát, phiêu lưu trên biển, gặp phải bọn cướp trên thuyền một lần, Văn Vũ Nghiên nghe xong biểu lộ lập tức có phần vi diệu.
- Những chuyện này trước kia anh chưa từng nói...
Tần Dương cười nói:
- Sự việc liên lụy người đó, đương nhiên không tiện kể.
Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Nói như vậy thì vì nguyên nhân là tôi, tạo cho chính bản thân thêm một đối thủ, sau đó còn bị bại bởi chính đối thủ này?
Tần Dương cười cay đắng:
- Cô không nên nói như vậy, mặc dù tình cảm nam nữ phần lớn đều là đàn ông chủ động theo đuổi, nhưng bản thân cô cũng không bỏ chút tinh lực nào ở phương diện này...
Văn Vũ Nghiên trầm mặc hai giây, nghiêm túc gật đầu:
- Đúng, điểm này tôi tán đồng, có lẽ giống như lời tôi vừa mới nói, tâm tư của tôi phần nhiều đặt ở sự nghiệp, ở cái tuổi này hiện tại tôi cũng không quá coi trọng chuyện tình yêu và hôn nhân, dù sao vẫn còn trẻ, tôi cũng không muốn sớm trở thành bà chủ nhà hoặc bị đứa con ràng buộc bước chân của mình, có lẽ cũng vì vậy mà hai người chúng ta chung quy có thêm một rào cản không cách nào vượt qua được chăng?
Tần Dương không đánh giá thêm, chỉ cười nói:
- Suy cho cùng, cô chỉ cần không oán trách tôi là được, ừ, sau này tôi mời cô ăn thêm mấy bữa cơm, cô ăn nhiều một chút, coi như báo thù đi.
Văn Vũ Nghiên hơi ngẩng cổ lên:
- Đừng nói như thể chính anh mới là người bỏ tôi vậy, chúng ta trước kia cũng chỉ là bạn bè, phát triển thêm một giai đoạn, không thích hợp, như vậy không ảnh hưởng tới quan hệ bạn bè, làm sao có thể oán trách được đây?
Tần Dương gật đầu, nếu cô đã cho rằng là như vậy, vậy thì dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
- Được, việc này cũng không cần nói nhiều nữa, đi vào nướng thịt đi, tất cả mọi người cũng ăn kha khá rồi.
- Được!
Khi Tần Dương và Văn Vũ Nghiên nói chuyện nhẹ nhàng với nhau ở cửa, nhóm người Hàn Thanh Thanh cũng đã thấy được Văn Vũ Nghiên tới.
Lạc Vũ Hân dùng bả vai huých nhẹ Hàn Thanh Thanh:
- Văn Vũ Nghiên tới rồi kìa.
Hàn Thanh Thanh quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt:
- Ừ.
Lạc Vũ Hân khẽ hỏi:
- Cậu hiện giờ có thân phận chính là nữ chủ nhân đấy, cậu không ra nghênh đón một chút sao?
Hàn Thanh Thanh giơ tay vỗ Lạc Vũ Hân một cái, nhỏ giọng cười mắng:
- Nào có nhỏ mọn như vậy, nướng cánh gà của cậu đi, cũng sắp khét rồi.
Lạc Vũ Hân bĩu môi:
- Cô ấy ngược lại hào phóng, rất tự nhiên mà tới đây, còn líu ríu nói cười với Tần Dương, nếu là mình thì chắc chắn cười không nổi.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Đương nhiên, cậu và cô ấy là hai loại người khác nhau.
Triệu Nhụy đứng bên cạnh tò mò hỏi:
- Hai loại người là có ý gì?
Hàn Thanh Thanh thuận miệng giải thích:
- Hân Hân là cô gái nhỏ, sau khi có bạn trai hoặc chồng rồi toàn bộ tâm tư đều đặt trên người đàn ông của mình, Văn Vũ Nghiên là nữ cường nhân, ở phương diện tình cảm cô ấy vốn không quá để ý, cô ấy càng để ý tới sự nghiệp của bản thân hơn, cũng có lẽ là cảm giác đạt được thành công.
Lạc Vũ Hân mỉm cười nói:
- Như vậy không phải rất tốt sao, đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông.
Hàn Thanh Thanh khẽ nói:
- Có một số người đàn ông không thể dùng thái độ chinh phục được, rất nhiều người phụ nữ cho rằng bản thân rất thông minh, có thể khống chế tất cả, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện thực tế chẳng khống chế được gì cả.
Mo Jiana đứng bên cạnh bỗng nhiên vươn ngón tay ra:
- Ý kiến này của Hàn Thanh Thanh rất lợi hại! Đúng rồi, vị tiểu thư xinh đẹp ở cửa ra vào kia có quan hệ gì với Tần Dương vậy?
Hàn Thanh Thanh thản nhiên trả lời:
- Mẹ của cô ấy và sư phụ của Tần Dương trước kia từng yêu nhau, chẳng qua vì một sự việc mà không thể đi tới cuối cùng, sư phụ của Tần Dương hi vọng hai người họ có thể đi tới cuối cùng, xem như bù đắp tiếc nuối của ngài ấy.
Mo Jiana giật mình:
- Thì ra còn có quan hệ sâu xa như vậy, nhưng từ lời cậu nói khi nãy, tôi đã xem như hiểu được tại sao Tần Dương thích cậu hơn. Đàn ông bình thường thích chinh phục cô gái có năng lực cường thế, nhưng thực sự nguyện ý lấy về làm vợ lại phải là người như cậu vậy, dịu dàng hiền lành, dù là người đàn ông có trăm ngàn hoàn mỹ tới đâu cũng phải trở thành nhu hòa mà thôi.
Hàn Thanh Thanh cười khẽ:
- Mo Jiana, tôi không ưu tú như lời cậu nói đâu, tôi chỉ xác nhận anh ấy là thật lòng đối với tôi, thật sự yêu tôi, như vậy là được rồi, quản nhiều việc quá thì sẽ càng phiền não hơn mà thôi, mâu thuẫn xảy ra cũng càng nhiều thêm.
Lạc Vũ Hân thầm nói:
- Chẳng lẽ cậu cứ để anh ta tùy ý, không quản khỉ gió gì sao?
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Một người đàn ông yêu bạn sẽ không để người mà anh ta yêu chịu ủy khuất, nếu đã không phải chịu ủy khuất thì sao phải quản, phải giày vò làm gì?