Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1144 - Chương 1154: Giúp Đỡ Người Khác Cũng Khiến Bản Thân Vui Vẻ

Chương 1154: Giúp đỡ người khác cũng khiến bản thân vui vẻ
 

- Mặc dù tôi nói những lời này dường như có chút không quá thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng hai người từ sâu trong thâm tâm mình.

Văn Vũ Nghiên đứng trước mặt Hàn Thanh Thanh, bình tĩnh tự tin, trên khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Cảm ơn.

Văn Vũ Nghiên thấy được nụ cười mỉm bình thản trên khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh, khẽ cười nói:

- Cô và anh ấy thật sự rất xứng đôi... Ngoài ra tôi muốn nói với cô một tiếng xin lỗi.

Biểu lộ của Hàn Thanh Thanh có phần nghi hoặc:

- Xin lỗi?

Văn Vũ Nghiên thở dài một hơi:

- Khi nãy tôi cũng nghe Tần Dương nói mới biết được vì liên quan tới tôi mà Vũ Văn Đào thuê sát thủ giết Tần Dương, còn bắt cóc cô, thiếu chút nữa hạ cô...

Hàn Thanh Thanh giật mình, mỉm cười nói:

- Không cần nói lời xin lỗi đâu, đó là hành vi của Vũ Văn Đào, vả lại giữa cô và Vũ Văn Đào cũng không có quan hệ gì, hơn nữa cho dù thật sự tính thì tôi xui xẻo tính nhiều nhất lên đầu Tần Dương, ai bảo khi ấy tôi ở cạnh anh ấy bị tai bay vạ gió chứ.

Trong mắt Văn Vũ Nghiên xuất hiện vẻ khác thường, nếu đã nói xin lỗi, như vậy cô cũng sẽ không nói tới chuyện này nhiều nữa, dù sao nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ chuyện này, sợ rằng Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng sẽ không có cột trụ tình cảm vững chắc như vậy, dù gì thì hai người phiêu bạt trong biển rộng mênh mông, trong hoàn cảnh sống chết chưa rõ sinh ra tình cảm chắc chắn sẽ cả đời khó quên.

Văn Vũ Nghiên cũng không có bất cứ địch ý nào với Hàn Thanh Thanh, cũng không có ý nhắm tới cô, trái lại, cô có chút khâm phục Hàn Thanh Thanh.

Hàn Thanh Thanh hiện giờ đã là bạn gái của Tần Dương, cô hiện giờ rõ ràng có thể dùng thân phận nữ chủ nhân tiếp đãi Văn Vũ Nghiên, nhưng cô không làm vậy, hơn nữa thái độ cô nói chuyện cũng giống như những lần hai người gặp nhau trước kia, ngẫm lại bản thân đưa ra ước hẹn hai năm trước kia, Tần Dương bày tỏ với Hàn Thanh Thanh, nhưng lại bị Hàn Thanh Thanh nhã nhặn từ chối, hôm nay nghĩ tới, trong mắt một số người nhìn có vẻ là "không tranh", nhưng trong mắt của Văn Vũ Nghiên thì chính là biểu hiện của EQ rất cao.

- Chỗ này còn trống, có muốn cùng ngồi không?

Văn Vũ Nghiên cũng không từ chối lời mời của Hàn Thanh Thanh, ngược lại còn rất thản nhiên mỉm cười nói:

- Được thôi, nói ra thì buổi tiệc thịt nướng như vậy tôi từ nhỏ tới lớn quả thật chưa từng tham gia, cảm giác rất tốt.

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Cô tham gia e rằng đều là yến hội tính chất xã giao trong khách sạn cấp cao nhỉ.

Văn Vũ Nghiên cười khẽ gật đầu:

- Cũng gần như vậy, tôi dạo chơi trong trường học không quá lâu, cũng không có được mấy người bạn, cơ hội tham gia buổi tụ hội nhẹ nhàng như thế này cũng không nhiều, mặc dù cũng có một số lời mời, nhưng trước kia tôi đều không đi...

Tần Dương đứng bên cạnh, nghe được đối thoại giữa hai cô, trong thâm tâm có phần khẩn trương, dù sao với quan hệ giữa ba người, hôm nay đứng bên nhau như vậy ít nhiều gì vẫn có phần ngượng ngùng.

Nhưng Tần Dương lại phát hiện dường như ngượng ngùng cũng chỉ có bản thân hắn, cho dù là Văn Vũ Nghiên hay là Hàn Thanh Thanh thì cả hai dường như cũng không có bất cứ vẻ khó chịu nào.

Không châm chích nhau thì cũng thôi, vậy mà còn có thể cùng ngồi cạnh nhau, nhàn nhã tự nhiên cùng nướng thịt?

Hà Thiên Phong giơ ly lên hướng Tần Dương, nhíu mày, tỏ vẻ anh hiểu tôi hiểu, trên khuôn mặt nở nụ cười có mấy phần ti tiện.

Được rồi, không náo loạn xảy ra mâu thuẫn là được rồi.

Chậc, cẩn thận suy ngẫm lại thì dường như không đơn giản chút nào.

Trang Mộng Điệp không biểu hiện gì cũng thôi đi, dù sao kinh nghiệm từng trải xã hội của cô nhiều hơn một chút; Lý Tư Kỳ còn trẻ, cũng không nhìn bất cứ đầu mối gì, chẳng lẽ vì cô là một diễn viên, cho nên am hiểu che dấu suy nghĩ của bản thân sao?

Nếu Tần Dương không cảm thấy khẩn trương thì là chuyện không thể nào, dù sao hôm nay ở đây tính ra có hai tình nhân, bạn gái chính quy cùng với Văn Vũ Nghiên rất có cảm tình thiếu chút nữa đã trở thành bạn gái của mình, trong khoảng thời gian này chỉ cần xảy ra một chút chuyện, sợ rằng đủ khiến Tần Dương phải to đầu thêm một vòng rồi.

Vì người tới khá nhiều, có tới ba khung giá thịt nướng, vì để tăng thêm vui thú nên Tần Dương không mời thêm người hỗ trợ, đều tự làm, cả đám người bất kể thân phận là gì đều ở cùng một chỗ nướng thịt, cũng vui vẻ hòa thuận.

Tần Dương và Dư Quang Thành đơn giản quyết định công việc đầu tư xong cũng không bàn luận thêm nữa, dù sao hôm nay là buổi tụ hội, bàn luận quá nhiều chuyện công việc có vẻ không quá hợp lý rồi.

Tần Dương bưng ly rượu, gặm một cái đùi gà cướp được từ trong tay Hà Thiên Phong, đi tới bên cạnh Tiết Uyển Đồng, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô.

- Gần đây thế nào rồi chị Đồng?

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Bận rộn, phong phú, ngập tràn ưu thương và vui vẻ, cảm thấy bản thân sống rất có ý nghĩa, vui vẻ hơn nhiều so với khi làm giảng viên ở trường học trước kia.

- Ưu thương và vui vẻ?

Tiết Uyển Đồng giải thích:

- Đúng vậy, nhìn những đứa trẻ cần được giúp đỡ kia phải chịu đủ loại đau đớn sẽ cảm thấy ưu thương, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy bất lực, nhưng nếu như chúng ta giúp những đứa trẻ cần được giúp đỡ, giúp bọn chúng giảm bớt sự đau đớn, hồi phục sức khỏe, sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy bản thân đã giúp được người ta.

Tần Dương mỉm cười nâng ly trong tay lên:

- Giúp người khác khiến bản thân mình vui vẻ.

Tiết Uyển Đồng nâng ly rượu lên cụng một cái với Tần Dương:

- Sinh nhật vui vẻ, hi vọng một năm tiếp theo cậu vui vẻ khỏe mạnh, bình an, sự nghiệp phát đạt thịnh vượng, tình yêu hài hòa mỹ mãn...

Tần Dương cười nói:

- Chúc tôi một năm vui vẻ khỏe mạnh, vậy năm sau nữa phải làm sao đây?

Đôi mắt đẹp của Tiết Uyển Đồng chứa ý cười vui vẻ, mỉm cười nói:

- Một hơi cần quá nhiều, Bồ Tát sẽ không vui, năm sau ấy mà, đợi cậu tới sinh nhật sang năm chị lại chúc tiếp!

Tần Dương cười ha ha:

- Xem ra vì sức khỏe của bản thân, mỗi lần sinh nhật của cả đời này tôi phải mời chị rồi.

Tiết Uyển Đồng thản nhiên cười, giống như trăm hoa đua nở:

- Đương nhiên, cậu chính là đại kim chủ của chị đấy, đại đông gia ạ, cả đời này chị có thể có cuộc sống ý nghĩa hay không còn không phải dựa toàn bộ vào cậu sao, chị phải ôm chặt cái đùi lớn này mới được.

Tiết Uyển Đồng từ chối công việc giáo viên đã hoàn toàn thay đổi tâm tính, hiện giờ không còn coi Tần Dương là học trò của mình nữa, mà coi hắn là một người đàn ông có bản lĩnh, một đối tượng đáng tin cậy có thể dựa vào.

Mặc dù loại cảm tình này vốn không hoàn toàn là tình yêu nam nữ, mà là sự đan xen giữa quá nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng suy cho cùng cô chung quy vẫn đối xử với hắn hoàn toàn khác, nói như vậy chính là dù chỉ là nói đùa, cô cũng sẽ chỉ nói trước mặt hắn, cũng sẽ chỉ nói với mình hắn.

Tần Dương cười nói:

- Được thôi, chỉ cần chị nguyện ý, như vậy thì tiếp tục làm đi, dù sao tôi suy nghĩ công ty của tôi kiếm tiền có lẽ sẽ ngày càng lợi hại hơn, một mình tôi xài không hết, chị giúp tôi tiêu đi.

Ánh mắt của Tiết Uyển Đồng có phần khác thường, nhìn lướt qua Hàn Thanh Thanh cách đó không xa, khẽ cắn bờ môi xinh đẹp:

- Chị nhớ kỹ rồi đấy, không cho phép cậu đổi ý đâu.

Tần Dương cười nói:

- Đây là chuyện tốt làm việc tích đức đấy, trừ phi tôi xảy ra chuyện, nếu không lời hứa hẹn này sẽ mãi có hiệu lực, chúng ta không phải vừa nói qua rồi sao, đã giúp người khác cũng sẽ khiến bản thân vui vẻ, đây chính là chuyện tốt, vì sao tôi phải đổi ý chứ?
Bình Luận (0)
Comment