Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1145 - Chương 1155: Có Nhiều Bí Mật Đấy

Chương 1155: Có nhiều bí mật đấy
 

- Đúng rồi, tôi đây có món quà đặc biệt...

Tiết Uyển Đồng đứng dậy và đi đến phòng khách. Cô ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp đi đến bên cạnh Tần Dương và đưa cho Tần Dương. Tần Dương nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp với vẻ mặt có chút nghi hoặc. Bởi vì vừa nãy Tiết Uyển Đồng lúc đến đã tặng quà sinh nhật rồi.

Qùa đặc biệt?

Chiếc hộp có chút cũ kỹ rồi, thậm chí mép hộp hơi mòn và có thể thấy chiếc hộp phải được vài năm rồi. Tần Dương không hề vội mở ra, ngẩng đầu hướng mắt nhìn Tiết Uyển Đồng:

- Đây là cái gì?

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Đây là quà sinh nhật Trương Khải tặng cậu.

- Trương Khải?

Tần Dương ngây người ra một lúc, ngay lập tức phục hồi lại tinh thần:

- Cái cậu bé mắc bệnh liệt bẩm sinh đó?

Tiết Uyển Đồng gật đầu:

- Đúng vậy, dưới sự giúp đỡ của chúng ta, Trương Khải đã về đến nhà. Nhưng bởi vì tính đặc thù sức khỏe của cậu ấy, căn bản cậu bé không cách nào đi học như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Thậm chí là không dám cử động mạnh, phần lớn thời gian đều phải nằm giường nghỉ ngơi. Hai hôm trước tôi đi thăm Trương Khải và vô tình nhắc đến cậu, cậu bé nghe nói sắp đến sinh nhật của cậu liền đưa chiếc hộp này cho tôi làm quà tặng sinh nhật. Nói cảm tạ sự giúp đỡ của cậu đối với cậu ấy, cậu ấy tặng cậu món quà mà cậu ấy thích nhất dấy...

Tần Dương ánh mắt có chút dao động:

- Sức khỏe cậu bé như thế nào?

Tiết Uyển Đồng vẻ mặt có chút bất lực:

- Phẫu thuật tương đối thành công và thêm điều trị của cậu đối với cậu bé. Bây giờ nhìn cậu ấy cũng không khác với người bình thường là bao. Nhưng cậu biết đấy! Bệnh này của cậu ấy, nếu như không phát bệnh thì tốt. Nếu phát bệnh thì bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Tần Dương gật đầu, bệnh này cậu ấy thật sự không có cách nào. Đừng nói cậu ấy cho dù là Mạc Vũ cũng không có cách mà chỉ có chăm sóc cẩn thận không phát bệnh mới có thể sống tiếp được. Tần Dương mở chiếc hộp ra, bên trong hộp để một hòn đá đầy màu sắc.

- Đá vũ hoa.

Tần Dương cầm hòn đá lên quan sát một lúc hơi có chút ngạc nhiên. Bởi vì màu sắc trên hòn đá vũ hoa này rất đẹp, cảm giác rất có trình tự. Hoa văn trên mặt đá nhìn giống như rừng cây xanh bên bờ sông trông rất đẹp.

Tiết Uyển Đồng gật đầu nói:

- Trương Khải nói hòn đá này là cậu ấy khi còn nhỏ lúc đi theo mẹ ra ngoài đi bơi cậu ấy nhặt được hòn đá này bên bờ sông. Cậu ấy luôn giữ bên mình đây là đồ mà cậu ấy thích nhất.

Tần Dương lật đi lật lại nhìn hòn đá mấy lần, cười khổ nói:

- Thật sự rất đẹp, nhưng tôi làm sao có thể nhận quà của cậu ấy?

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Cậu ấy cảm tạ cậu về những việc cậu làm cho cậu ấy, cho nên muốn tặng cậu một món quà đây cũng là một chút tấm lòng của cậu ấy, cậu nhận đi. Nói đến sinh nhật của hai người cũng cách nhau nhiều lắm. Sinh nhật của cậu ấy cũng là tháng này và cậu ấy tròn mười ba tuổi cách cậu mấy ngày nữa.

Tần Dương nghe Tiết Uyển Đồng nói như vậy, nghĩ xong rồi nói:

- Được, tôi nhận món quà này. Chị tiếp xúc nhiều với cậu ấy, cậu bé có thích đồ gì hoặc là nguyện vọng gì muốn đạt được không? Ngoại trừ bệnh của cậu ấy ra, tôi thật sự bó tay.

Trong ánh mắt của Tiết Uyển Đồng có chút đồng tình:

- Tôi cũng hỏi qua cậu ấy, cậu ấy hi vọng có một ngày có thể bay lên xem bầu trời. Có lẽ là cậu ấy từ nhỏ bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà phần lớn thời gian đều ở nhà, cho nên cậu ấy muốn được tự do tự tại như chú chim vậy, muốn đi đâu thì đi đó.

- Giống như chú chim sao?

Tần Dương thoáng trầm tư vài giây.gật đầu nói:

- Sức khỏe của cậu ấy làm cho cậu ấy không cách nào làm được những động tác mạnh, nhưng lên ngắm bầu trời thì có thể đấy. Như thế này đi, chị nói cho tôi sinh nhật của cậu ấy để tôi sắp xếp một chút. Hoàn thành cái nguyện vọng này của cậu ấy coi như là sự báo đáp của món đồ cậu ấy thích nhất đem tặng tôi vậy.

Tiết Uyển Đồng vui mừng hỏi:

- Thật sự có thể chứ?

Tần Dương cười trả lời:

- Đây có gì mà không được chứ, cậu ấy tặng tôi quà sinh nhật và tôi tặng lại quà là chuyện đương nhiên mà.

Tiết Uyển Đồng lo lắng nói:

- Cậu định chuẩn bị cho cậu bé ngồi máy bay sao? Sức khỏe của cậu bé...

- Máy bay trực thăng nên sẽ không vấn đề gì, có thể đưa cậu ấy đi một vòng. Sau đó đi trên biển ngắm biển rộng, tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích.

Tiết Uyển Đồng liền yên tâm rồi vui mừng nói:

- Được... Sinh nhật của cậu ấy vào ngày 18 tháng 10, sau của cậu năm ngày.

Tần Dương gật đầu:

- Được, tôi nhớ rồi chút nữa chị nhắc lại cho tôi nhé! Để tránh tôi quên mất.

- Được.

Tần Dương cầm chiếc hộp lên để vào trong phòng, tâm trạng cũng có sự thay đổi nhẹ.

Tự mình thành lập lên quỹ hội chữa bệnh từ thiện mặt trời mọc, ban đầu là vì ý tốt của Tiết Uyển Đồng. Hắn thường ngày cũng không tiếp xúc với những đứa trẻ nhận sự giúp đỡ của quỹ hội. Nhưng món quà này của Trương Khải lại làm cho lòng hắn có chút ấm áp đồng thời lại có phần đau lòng. Có lẽ điều duy nhất bản thân có thể báo đáp hoặc nói giúp cậu ấy chính là thỏa mãn được nguyện vọng của cậu ấy.

Bữa tiệc nướng diễn ra vui vẻ thoải mái. Một lúc sau mọi người nướng trước, Tần Dương đợi một nhóm thanh niên liền ngồi thành một đám vừa nướng vừa uống bia. Một nhóm con gái sau khi đã ăn no thì đánh bài, có người thì xem phim ở trong phòng khách hoặc có người thì ngủ trưa ở phòng trọ ai nấy đều rất vui vẻ nhàn nhã.

- Tiểu Dương Dương, cháu thành lập tập đoàn Thi Nhã, sau đó đã đem tập đoàn Thi Nhã quăng cho ta. Mới đây thôi lại làm ra một công ty điện ảnh, một công ty hậu cần. Cháu còn hai năm đại học thì sao? Cháu chuẩn bị thành lập ra bao nhiêu công ty nữa đây?

Đối mặt dì La Thi Nhã không ngừng phàn nàn, Tần Dương cười hì hì nói:

- Thành lập công ty hậu cần, đây cũng là việc có lợi cho công ty mà, của người khác thì làm gì có lợi cho mình.

La Thi Nhã hừ nói:

- Công ty điện ảnh đó thì sao?

- Chơi vui mà, lại có thể kiếm tiền cớ sao mà không làm chứ?

La Thi Nhã bĩu môi nói:

- Vậy còn hai năm thì sao? Cháu còn định chơi sao? Nói xem để ta còn chuẩn bị tâm lý.

Tần Dương cười đáp:

- Có lẽ trong tương lai cháu sẽ thành lập một xưởng sản xuất ô tô.

La Thi Nhã vẻ mặt hơi ngẩn ngơ:

- Xưởng ô tô? Cái ý nghĩ này của cháu có phải là đi quá xa không? Sao đột nhiên lại nghĩ đến ô tô vậy?

Tần Dương cười trả lời:

- Chỉ là một tí khả năng mà thôi, trừ phi cái hệ thống xe lái thông minh được nghiên cứu và phát triển thành công bằng không cũng chỉ là nói mà thôi.

- Xe lái thông minh.

La Thi Nhã phát hiện ra mình đã không theo kịp suy nghĩ của Tần Dương rồi:

- Chuyện này là sao? Tôi biết cái vấn đề kỹ thuật xe thông minh tự lái hiện tại có rất nhiều người đang nghiên cứu. Nhưng sao cháu lại nghĩ đến phương diện này? Cứ cho là có người nghiên cứu và phát triển thành công, cậu muốn nắm giữ kỹ thuật kia trong tay là điều không thể, thứ này đừng nói là những công ty xe có thực lực bưu hãn trên thế giới, mà cho dù là công ty trong nước cũng vô cùng coi trọng...

Tần Dương trái lại không hề giải thích, chỉ cười rồi đáp:

- Cho nên cháu mới là giả thiết thôi, chứ đợi đến ngày đó hẵng hay.

La Thi Nhã nhìn Tần Dương có chút nghi ngờ, tính cách của Tần Dương dì ấy còn không rõ sao? Nếu hắn đã nói vậy thì chắc chắn trong đầu hắn đã có biện pháp rồi. Mà tuyệt đối không phải suy nghĩ không có căn cứ, nhất định là có sức mạnh nào đó. Cái thằng nhóc này, trong đầu có nhiều bí mật thật, dường như La Thi Nhã tự hỏi bản thân.
Bình Luận (0)
Comment