Chương 1166: Ngẫu nhiên gặp bạn học cũ
- Cậu thật có kiên nhẫn, cả hành trình chơi với cậu bé, đến trưa còn ăn cơm cùng nhau, cắt bánh ngọt...
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương chuyên chú lái xe, ánh mắt nhu hòa.
Tần Dương nhếch miệng cười nói:
- Chị đừng quên tôi cũng là một bác sĩ, làm một bác sĩ, trừ y thuật nhất định ra thì tình yêu thương và kiên nhẫn cũng đều phải có đấy.
Tiết Uyển Đồng cười khẽ:
- Vâng, vị đại bác sĩ của tôi! Chị đây không phải lo lắng cậu bận rộn nhiều việc sao, tốt xấu gì thì cậu cũng là ông chủ của mấy công ty, còn phải đi học, còn phải tu hành...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Thời gian giống như bọt biển trong nước, luôn có chen lấn, huống chi tôi cảm thấy việc làm ngày hôm nay rất có ý nghĩa, khiến Tiểu Khải vui vẻ, dù tương lai cuộc đời của cậu bé có thể là u ám, nhưng trong đầu của cậu bé chí ít có được một khoảng ký ức đẹp.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:
- Từ ngày chị quen biết cậu bé, chị chưa từng thấy cậu bé ấy vui vẻ như ngày hôm nay. Mẹ cậu bé cảm động tới mức thiếu chút nữa khóc òa, làm một người mẹ cô ấy cũng quá khổ cực rồi.
Tần Dương khẽ thở dài:
- Thật ra tôi rất không nguyện ý nhìn thấy trường hợp như vậy, tôi có thể đối mặt với cảnh chém giết máu tươi ngập tràn, nhưng khi đối mặt với tràng cảnh nhẹ nhàng có thể đánh sâu vào lòng dạ con người này chung quy khiến tôi không tự nhiên được.
Tiết Uyển Đồng hiểu gật đầu:
- Chị hiểu, ban đầu khi chị đi làm công tác hỗ trợ thường hay rơi nước mắt trước rất nhiều chuyện cảm động hoặc bi thương, chẳng qua về sau nhìn thấy nhiều hơn, chị cũng gắng suy nghĩ theo hướng tốt, dần dần thích ứng, cho dù có cảm động, khó chịu hoặc đồng tình, thì đều vì trong thâm tâm của chị có sự dịu dàng, có lòng thương hại.
Tần Dương cười, chuyển hướng chủ đề:
- Hôm nay tôi đều đi cùng cả hành trình, cơm tối cũng không ăn gì, chị có phải nên có tâm đồng tình với tôi không nhỉ.
Tiết Uyển Đồng bị chọc cười vui vẻ trước lời nói của Tần Dương, thản nhiên cười nói:
- Được rồi, cái người bận rộn cậu hôm nay đã khổ cực rồi, hay là tôi mời cậu ăn bữa khuya nhé?
Tần Dương cười nói:
- Được, chị làm chủ đi.
Tiết Uyển Đồng hơi nghiêng đầu dò xét:
- Cậu muốn ăn gì? Thịt nướng? Dai pai dong? Hay là mì phở? (Được dịch từ tiếng Anh-Dai pai dong là một loại gian hàng thực phẩm ngoài trời ở Hồng Kông. Tên chính thức của các cơ sở này là "quầy hàng thực phẩm nấu chín")
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tìm Dai pai dong đi, tìm chỗ ăn ngon chút, khao bản thân một chút.
- Được!
Đi về phía trước không xa, Tần Dương dừng xe lại, đi cùng Tiết Uyển Đồng tới một quán Dai pai dong với khoảng sân rộng ven đường.
Khí trời tháng mười ôn hòa, ngồi trong khoảng sân rộng ăn Dai pai dong rất thoải mái.
Tiết Uyển Đồng gọi một đĩa tôm hùm đỏ, cá nướng, thịt hun khói cùng với lạc, sau đó chủ động gọi là két bia.
- Một mình cậu uống không có ý nghĩa, chị uống cùng cậu.
Tần Dương cười nói:
- Được thôi, hôm nay tôi liền an tâm đi theo chị Đồng ăn không uống không rồi.
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Hôm nay cậu tốn không ít tiền nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Tiền kiếm được chính là để tiêu, hơn nữa dù sao tôi coi như đã làm chuyện tốt, vả lại cũng hơn tiêu hoang cho ăn chơi đàn đúm, huống chi tôi không thiếu tiền, chị Đồng cũng đừng đau lòng thay tôi.
Tiết Uyển Đồng trợn trắng mắt liếc Tần Dương:
- Đối với thổ hào mà nói có thể sử dụng tiền giải quyết sự việc, cho tới nay đều không phải là chuyện gì, đúng không?
Tần Dương vui vẻ:
- Chính là ý đó, đến đây cạn chén nào.
Thịt hun khói và lạc được mang lên trước, hai người liền vừa dùng đồ nhắm vừa nói chuyện phiếm, đông một câu tây một câu, thanh nhàn tự tại.
- Tiết Uyển Đồng!
Một tiếng gọi thanh thúy đột ngột vang lên bên cạnh, trong giọng nói rõ ràng có sự kinh ngạc.
Tần Dương và Tiết Uyển Đồng quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần đang đậu ven đường, một cô gái hơn hai mươi tuổi xinh đẹp đang ngạc nhiên mừng rỡ nhìn sang, bên cạnh cô là một trai đẹp tóc vàng gần ba mươi tuổi.
Thấy Tiết Uyển Đồng quay đầu, cô gái xinh đẹp kia vẫy tay với Tiết Uyển Đồng, sau đó quay đầu nói hai câu gì đó với trai đẹp tóc vàng kia, kéo cánh tay của hắn ta đi về hướng bên này.
Tiết Uyển Đồng chăm chú phân rõ cô gái kia một chút, vẻ mặt cũng đột ngột thể hiện sự kinh hỉ.
- Đường Na!
Cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt Tiết Uyển Đồng, khuôn mặt lộ nụ cười:
- Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi đấy, nào ngờ lại ngẫu nhiên gặp được cậu ở đây, nếu không phải đám bạn học gửi ảnh cho mình, mình thiếu chút nữa đã không nhận ra rồi.
Vẻ mặt Tiết Uyển Đồng cũng có chút vui sướng:
- Mọi người xem ra đều đã khác xa so với khi còn là học sinh, nếu đi trên đường sợ rằng thật sự sẽ nhận sai mà đi qua mất.
Ánh mắt Đường Na đảo qua Tần Dương bên cạnh:
- Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp trung học, chúng ta hình như cũng chưa từng gặp lại... Vị này chính là bạn trai của cậu phải không?
Tiết Uyển Đồng vội vàng phủ nhận:
- Đây là Tần Dương, bọn mình là bạn bè, không phải bạn trai... Tần Dương, đây là bạn học cấp ba của chị Đường Na.
Tần Dương mỉm cười chào hỏi:
- Đường tiểu thư, xin chào.
Đường Na mỉm cười gật đầu:
- Tiết Uyển Đồng, cậu đây coi mình là người ngoài à, yên tâm, cậu chính là người trong mộng của tất cả các bạn nam trong lớp chúng ta đấy, mình sẽ không tuyên truyền chuyện này trong lớp khiến mọi người đau lòng thất vọng đâu.
Tiết Uyển Đồng mỉm cười, không giải thích thêm nữa, ánh mắt nhìn tới người đàn ông đẹp trai tóc vàng kia:
- Vị này là?
- Jack Nader, người Mỹ, bạn trai... của mình.
Khi Đường Na nói tới Jack Nader, giọng nói có hơi ngừng lại một chút, Tần Dương nhạy bén phát giác được khi Đường Na nói tới hai chữ bạn trai thì khóe miệng Jack hơi nhếch lên, ánh mắt xuất hiện vẻ đùa cợt chợt lóe qua.
Trong lòng Tần Dương cười thầm, trông có vẻ quan hệ giữa Đường Na và Jack kia sợ rằng không đơn giản chỉ là quan hệ người yêu đâu nhỉ?
Tiết Uyển Đồng mỉm cười chào hỏi với Jack. Jack nhìn Tiết Uyển Đồng, hai mắt sáng ngời, mỉm cười nói:
- Tôi vốn cho là Đường Na xinh đẹp như vậy, chắc hẳn nhất định cô ấy xinh đẹp nhất trong lớp, không ngờ còn có Tiết tiểu thư mỹ nữ đây, xem ra trong lớp cấp ba của các cô nhất định có rất nhiều đại mỹ nữ đây.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới khuôn mặt của Đường Na, Đường Na thấy Jack không phản bác lời giới thiệu của mình, hình như khẽ thở dài một hơi, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Tiết Uyển Đồng chính là hoa hậu giảng đường thời cấp ba của bọn em đấy, là người tình trong mộng của rất nhiều học sinh, thư tình thu mỏi tay, em không so sánh được.
Tiết Uyển Đồng thấy Đường Na nhắc tới chuyện cấp ba, lập tức có phần quẫn bách, dù sao Tần Dương còn đang đứng bên cạnh nghe đấy.
- Đường Na, bây giờ cậu ở Trung Hải sao?
Đường Na cười nói:
- Đúng, gia tộc của Jack muốn mở rộng tới thị trường Trung Quốc, Jack lập công ty ở Trung Hải, mình đương nhiên muốn chiếu cố giúp Jack rồi.
Biểu lộ của Tiết Uyển Đồng thoáng có phần kinh ngạc, nhưng rồi mỉm cười nói:
- Như vậy rất tốt.
Đường Na cười hỏi:
- Cậu hiện giờ đang làm gì rồi, vẫn đang làm giáo viên sao?
Tiết Uyển Đồng lắc đầu:
- Từ chức đã hơn nửa năm, hiện giờ đã đổi một công việc khác, đi làm trong một quỹ đầu tư chữa bệnh từ thiện.
Đường Na mỉm cười nói:
- Cậu vẫn hiền lành như xưa, nhưng chắc hẳn rất mệt mỏi nhỉ?
Tiết Uyển Đồng cười trả lời:
- Cũng may, thấy từng đứa trẻ được giúp đỡ khôi phục sức khỏe, mệt mỏi chút cũng cảm thấy rất vui vẻ... Bọn họ cũng vừa đến, món ăn còn chưa mang lên hết, hay là ngồi xuống trò chuyện chứ?