Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1159 - Chương 1169: Cuộc Thi Đấu Tuyển Chọn Dương Cầm

Chương 1169: Cuộc thi đấu tuyển chọn dương cầm
 

- Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, về nghỉ ngơi cho khỏe.

Tần Dương dừng xe lại, nhìn Tiết Uyển Đồng với vẻ mặt phức tạp ngồi bên ghế lái phụ, cười an ủi:

- Mặc kệ người khác như thế nào, đó đều là chuyện của người ta, chị quan tâm nhiều như vậy làm gì, bản thân chị chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Tiết Uyển Đồng quay sang nhìn Tần Dương, ánh mắt có phần khác thường:

- Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã nắm bắt trái tim con người lợi hại như vậy, cậu làm thế nào luyện thành đôi mắt độc đấy vậy.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Phiền phức tôi gặp phải có rất nhiều, kẻ địch, đối thủ của tôi cũng nhiều, cho nên tôi bất cứ lúc nào đều phải duy trì sự cảnh giác, có nhiều chuyện gặp phải phải quan sát nhiều, phải suy nghĩ nhiều, đương nhiên cũng sẽ biết, thật ra chị cũng có thể nghĩ tới, chẳng qua chị một số cảm xúc mặt ngoài và nội tâm bản thân ngăn cản mà thôi.

Tiết Uyển Đồng thở dài:

- Haiz, thật sự đả kích người mà, chị lớn hơn so với cậu, mà cảm giác tuổi sống như chó rồi.

Tần Dương an ủi:

- Không cần hạ thấp bản thân như vậy, thật ra chị cũng không kém mà, chẳng qua tôi quá ưu tú mà thôi, chị nói có phải không?

Những lời này của Tần Dương lập tức khiến Tiết Uyển Đồng cảm thấy vui vẻ, theo bản năng giơ tay vỗ vai Tần Dương một cái:

- Nào có ai không biết xấu hổ tự khen bản thân mình như cậu chứ?

Tiết Uyển Đồng đột ngột vỗ vai Tần Dương một cái, bỗng nhiên cảm thấy động tác khi nãy của bản thân dường như thân mật quá rồi, lập tức ngượng ngùng nhanh chóng thu tay về, ánh mắt cũng có phần thẹn thùng.

Tần Dương có chút khác thường trước động tác vỗ vai thân mật này của Tiết Uyển Đồng, vội vàng chuyển chủ đề:

- Gần đây quán của mẹ chị buôn bán ổn chứ?

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:

- Ổn, có không ít khách hàng cũ, buôn bán cũng không tệ lắm, còn thuê thêm một người trợ giúp, mẹ chị mỗi ngày làm việc rất có lực, còn bảo là muốn để dư tiền cho chị mua nhà...

Tần Dương cười nói:

- Xem ra buôn bán quả thật không tồi, còn có thể dư tiền mua nhà nữa.

Tiết Uyển Đồng cười khổ:

- Mẹ của chị nói quá rồi, dù sao cũng cũng phải có một hi vọng có thể theo đuổi, không phải sao?

Tần Dương khen:

- Đúng, có mục tiêu mới có động lực, nhưng như vậy cũng tốt. Mẹ của chị vẫn còn trẻ, nếu nhàn rỗi chắc hẳn sẽ rảnh quá mà gặp sai lầm, làm chuyện kiếm tiền như vậy cuộc sống tinh thần trôi qua cũng tốt.

Tiết Uyển Đồng mỉm cười nói:

- Còn nói đa số người không phải đều sống như vậy qua cả đời sao. Được rồi, chị về đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, ừ, chúc cậu giành được thành tích tốt ở Bằng Thành, một lần phá quan!

- Được, cảm ơn, đợi tôi nắm được vé vào vòng khu vực châu Á, quay về mời chị ăn bữa cơm!

Tiết Uyển Đồng cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:

- Được, đợi tin tức tốt của cậu!

Tần Dương nhìn theo bóng lưng cao gầy xinh đẹp của Tiết Uyển Đồng đi vào cửa chính của khu tập thể, lúc này mới quay đầu lái xe về hướng nhà của mình.

Tiết Uyển Đồng thuê một căn hộ cách mặt tiền cửa hàng của mẹ mình không xa, cửa hàng mặt tiền của mẹ cô buôn bán không tệ, hơn nữa hiện giờ Tiết Uyển Đồng còn là tổng quản lý của quỹ chữa bệnh từ thiện Húc Nhật, đương nhiên thu nhập cũng không thấp, có lẽ không mua nổi nhà, nhưng phòng cho thuê thì cũng không khiến cuộc sống có quá nhiều áp lực.

Tần Dương quay trở lại trường học ngây người hai ngày, sau đó cùng Hàn Thanh Thanh đã xin phép nghỉ lên máy bay bay tới Bằng Thành, tham gia cuộc thi đấu tuyển chọn tranh tài dương cầm Chopin quốc tế khu vực châu Á, chỉ khi thông qua cuộc thi đấu tuyển chọn mới có thể giành được suất tới Nhật Bản so tài.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh tới sớm một ngày, coi như là tới sớm làm quen hoàn cảnh một chút, dù sao cũng coi như đi du lịch, cũng không quan tâm sớm một ngày.

- Chúng ta tìm khách sạn gần địa điểm thi đấu ở lại trước đi, đợi sau khi anh thi đấu xong, chúng ta lại từ từ chơi, dù sao em cũng đã xin nghỉ, đến lúc đó chúng ta chơi thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì.

Tần Dương vươn tay kéo tay của Hàn Thanh Thanh, cười nói:

- Không phải anh lo lắng em buồn chán sao.

Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói:

- Chính sự quan trọng hơn, em là tới cổ vũ cho anh, cũng không phải đến kéo chân sau của anh, hơn nữa em còn trông cậy đi theo anh tới Nhật Bản, Ba Lan đấy.

Tần Dương bật cười trước lời nói của Hàn Thanh Thanh:

- Được, chúng ta bố trí khách sạn ổn thỏa đã, tới địa điểm thi đấu đi bộ trước một chút, quen thuộc hoàn cảnh, coi như lâm trận mới mài gươm đi.

- Được!

Hai người ở lại khách sạn, sau khi ăn cơm xong thuê một chiếc xe tới khu vực được Trung Quốc lựa chọn tổ chức diễn ra cuộc thi đấu trước. Trận đấu lần này chia làm rất nhiều tổ, chiếu theo thân phận sinh viên của Tần Dương thì hắn có thể tham gia tổ sinh viên, hơn nữa nhất định sẽ lấy được thành tích ưu tú, nhưng thành tích này tối đa cũng chỉ có thể giành được suất tới Nhật Bản tham gia tranh tài dương cầm Chopin châu Á mà thôi, không thể giam gia cuộc thi đấu ở Ba Lan được tổ chức năm năm một lần.

Thầy Trương Minh của Tần Dương đề nghị Tần Dương tham gia tổ đề cử, được đặc biệt lập nên để tuyển chọn những tuyển thủ ưu tú trong châu Á sang Vác-sa-va Ba Lan tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế. Bình thường trong cuộc tranh tài dương cầm Chopin châu Á không có phân tổ, chỉ ở năm mà cuộc tranh tài quốc tế năm năm tổ chức một lần kia, tranh tài ở châu Á mới có thể phân thêm tổ, chọn lựa tuyển thủ ưu tú tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế ở Vác-sa-va Ba Lan.

Nói một cách đơn giản thì tổ sinh viên khá nghiệp dư, đều chỉ là một số tuyển thủ trẻ tuổi có tiềm lực, có thể nói là ngôi sao tương lai, nhưng đối với lần này mà nói thì bọn họ vẫn còn rất non nớt, nhưng tổ đề cử không có bất kỳ hạn chế tuổi, người tham gia thường đều là các nghệ sĩ piano có thâm niên, trong đó có rất nhiều phần lớn đều có danh tiếng, bọn họ đều hướng tới tranh tài ở Vác-sa-va.

Lần tranh tài dương cầm Chopin quốc tế cử hành lần trước ở Vác-sa-va cho tới giờ đã qua mấy chục lần rồi, Trung Quốc chỉ có hai lần giành được giải nhất, mà tiềm chất vàng của vị trí thứ nhất vô cùng cao, nếu có ai có thể giành được vị trí thứ nhất ở giải quốc tế thì chắc chắn là dương danh thế giới.

Trương Minh thật ra cũng không cho là Tần Dương có năng lực giành được vị trí số một, nhưng chỉ khi đối chiến trao đổi với cao thủ mới có thể tiến bộ hơn nữa, đương nhiên nếu như Tần Dương thật sự có thể giành được hạng nhất, vậy thì vị thầy giáo già Trương Minh này sợ rằng sẽ cười đến mức không khép miệng lại được, cuộc đời này sống không uổng phí rồi.

Vòng chung kết thi đấu lựa chọn Trung Quốc được tiến hành ở sảnh âm nhạc học viện nghệ thuật Bằng Thành, đương nhiên những tuyển thủ hàng đầu cuối cùng được lựa chọn từ tất cả các tổ ở các thành phố khác đều tụ hội tới đây, còn tổ đề cử thì trực tiếp tiến hành trận chung kết ở Bằng Thành, mọi người cùng tụ tập ở một chỗ, tham gia cuộc đấu cuối cùng. Trận đấu cuối cùng này được tiến hành ở sảnh âm nhạc, xem như là một lần thịnh hội khó có được.

Mặc dù còn chưa tới thời gian thi đấu, nhưng đài thi đấu đã treo đủ loại hoành phi, bảng hướng dẫn... Tần Dương vốn dự định vào xem, tuy nhiên đã bị bảo vệ ngăn cản, thông báo không phải nhân viên công tác không được vào, phải chờ sau khi bố trí thỏa đáng tất cả xong sáng ngày mai mới mở cửa.

Tần Dương quay đầu, cười nói:

- Được rồi, xem ra muốn vào xem đài thi đấu là không thể rồi, có lẽ chúng ta vẫn nên đi dạo phố thôi.

Hàn Thanh Thanh còn chưa trả lời, một người đàn ông gần ba mươi tuổi đứng bên cạnh quay đầu hỏi:

- Các người cũng tới tham gia tranh tài dương cầm sao?
Bình Luận (0)
Comment