Chương 1170: Quy tắc ngầm đến địa bàn người khác sinh sự
- Đúng vậy, vốn dĩ muốn đến xem địa điểm tranh tài, quen thuộc hoàn cảnh thi đấu, kết quả lại đóng cửa không thể vào được... Cậu cũng vậy sao?
Tần Dương trả lời, quan sát vẻ mặt của người đàn ông trước mặt này, trên người mặc tây trang, khuôn mặt tuấn tú, trông qua tương đối có khí chất.
Người đàn ông mỉm cười nói:
- Đúng vậy... Hôm nay còn chưa bắt đầu tranh tài, nơi này vẫn còn đang sắp xếp, chỉ sợ là không tiện vào rồi.
Tần Dương vươn tay, cười nói:
- Còn không phải sao? Xem ra chỉ đành đi dạo phố giết thời gian thôi.
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
- Tôi tới đây tìm người bạn bàn chút chuyện, bạn của tôi sẽ ra ngoài đón tôi, nếu hai người muốn đi vào thì tôi có thể đưa hai người vào trong.
Tần Dương cũng không muốn mạc danh kỳ diệu nợ ân tình của người khác, lập tức nhã nhặn nói lời từ chối:
- Không cần làm phiền như vậy, dù sao sáng mai cũng đã mở cửa rồi, đến lúc đó tới sớm một chút là được.
Người đàn ông mỉm cười nói:
- Như vậy thì không giống rồi, ngày mai sẽ bắt đầu chính thức so tài, đến lúc đó muốn làm quen hoàn cảnh thi đấu hoặc là đánh thử piano cũng không còn cơ hội nữa, chỉ có chờ vào hậu trường thôi.
Tần Dương nhếch mày:
- Hôm nay có thể tới đàn thử ở khu vực thi đánh giá?
Người đàn ông gật đầu:
- Vốn không thể, chẳng qua bạn của tôi là thành viên tổ thi đấu lần này, sớm đã quen khu vực thi đấu rồi, thử đánh đàn, tìm cảm giác so tài sẽ giúp ích lớn đối với lần thi đấu này.
Hai mắt Tần Dương sáng ngời, đây không phải quy tắc ngầm đi cửa sau sao?
Ai cũng biết nếu có thể sớm làm quen với hoàn cảnh thi đấu, thì khi đấu chính thức nhất định sẽ thuần thục hơn nhiều, cũng sẽ không ảnh hưởng tới trạng thái vì hoàn cảnh mới lạ. Đây giống như những trường học tổ chức thi lấy bằng lái xe hiện giờ đều có sự sắp xếp làm quen với sân luyện tập trước khi thi vậy. Một ngày trước khi thi, học viên mang theo giấy báo thi tới trường học lái xe chạy thử hai vòng quen sân bãi trước khi chính thức thi, ngày hôm sau khi thi đương nhiên dễ dàng thi qua.
Trong quá trình sắp xếp thao tác tự nhiên không phải chính quy này, mà là kết quả của một số người có liên quan lén lút qua bàn rượu, cũng chính là cái gọi là đi cửa sau. Học viên tham gia loại kỳ thi thử này đương nhiên phải trả tiền, học viên gia tăng thêm xác suất thi qua, mà những người có liên quan sẽ đạt được lợi ích.
Người đàn ông trước mặt này hiển nhiên cũng thuộc loại người lợi dụng quan hệ đi cửa sau.
Tần Dương nhất thời cũng hơi có phần rung động. Lần này hắn tham gia là tổ đề cử, trong tổ đều là cao thủ chân chính, mà hắn thì lại là tân thủ, chưa từng tham gia bất cứ lần tranh tài piano nào, đến quá trình thi đấu như thế nào cũng không biết, nếu có thể vào trong khu vực thi đấu luyện tập sớm mấy lần, như vậy vào thời gian tranh tài ngày mai đương nhiên sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn.
- Được, vậy thì làm phiền anh rồi!
Người đàn ông mỉm cười nói:
- Tiện tay mà thôi, dù sao tôi cũng muốn đi vào, đúng rồi, tự giới thiệu một chút, tôi tên Đại Vân, người địa phương Bằng Thành, nghe khẩu âm của hai vị hẳn từ ngoài tới nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, chúng tôi từ Trung Hải tới, tôi tên Tần Dương, đây là Hàn Thanh Thanh, bạn gái của tôi, cùng tới đây chơi.
Đại Vân sửng sốt một chút:
- Ồ, hai người là người yêu à, tôi còn tưởng hai người là tuyển thủ cùng tới dự thi chứ, cậu còn trẻ như vậy hẳn là tham gia tổ thanh niên nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Tôi tham gia tổ đề cử.
Đại Vân thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Tổ đề cử?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy... có vấn đề gì sao?
Đại Vân kịp phản ứng, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười nói:
- Không, tôi chỉ có chút bất ngờ, dù sao cậu còn trẻ như vậy đã có thể tham gia thi đấu ở tổ đề cử, mặc dù tổ đề cử cũng cần thi đấu, nhưng người có thể gia nhập tổ đề cử đều rất có tài đấy...
Tần Dương thấy thần sắc thay đổi trên khuôn mặt của Đại Vân, đại khái cũng đã hiểu được:
- Đại tiên sinh anh cũng là người tổ đề cử?
Đại Vân nhìn chằm chằm Tần Dương, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, cậu chưa từng nghe tới tên của tôi sao?
Tần Dương hơi sững sờ, bỗng cười nói:
- Xem ra Đại tiên sinh chắc chắn còn là một người có tiếng tăm lợi hại, chẳng qua mặc dù tôi học piano, nhưng tôi chưa từng tham gia hoạt động piano, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi tham gia tranh tài dương cầm, cho nên chưa từng được nghe về danh tiến của Đại tiên sinh.
Đại Vân híp hai mắt cười nói:
- Khó trách, chẳng qua tôi cũng không tính là lợi hại, lần dự thi này cũng không có ít tiền bối, nhiều nhất chỉ xem như có ít danh tiếng trong đám người trẻ tuổi mà thôi. Cậu trẻ như vậy đã có thể tham gia thi đấu tổ đề cử, chắc hẳn giáo viên dạy piano của cậu rất lợi hại nhỉ?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Giáo sư Trương Minh học viện âm nhạc Trung Hải là thầy của tôi.
Ánh mắt Đại Vân có chút kinh ngạc, dáng vẻ giật mình:
- Thì ra cậu là học trò của giáo sư Trương, như vậy khó trách. Thầy Trương trong giới âm nhạc rất có danh vọng, hơn nữa bản lĩnh cũng rất lợi hại, học trò mà ngài ấy dạy ra chắc chắn lợi hại.
Tần Dương mỉm cười, còn chưa nói thêm gì, Đại Vân đã lấy điện thoại ra, mỉm cười nói:
- Tôi hỏi bạn của tôi một chút vì sao vẫn còn chưa đi ra.
Đại Vân cầm điện thoại trò chuyện rất lâu với người đầu bên kia.
Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đứng bên cạnh cùng chờ đợi, hai, ba phút sau, Đại Vân ngẩng đầu lên, thần sắc dường như có phần không thoải mái, cầm điện thoại lên trực tiếp bấm số.
- Ôi trời, Triệu ca, chuyện gì xảy ra đây, không phải đã bàn xong rồi sao, sao bỗng nhiên lại đổi quẻ... Trước kia không nghe nói có quy định như vậy... Quy định mới... Thật sự không thể sắp xếp sao, tôi còn có hai người bạn cùng đi đây... Xấu hổ quá... Được rồi, được rồi, tôi biết rồi... Không sao, không sao, cứ như vậy đi.
Vẻ mặt Đại Vân hơi ảm đạm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng:
- Tần Dương, thật xin lỗi, lúc trước tôi đã nói với anh ta hôm nay tới luyện đàn, anh ta cũng đã nói không thành vấn đề, nhưng ai ngờ khi nãy anh ta nói hết cách rồi, nói là lãnh đạo của bọn họ hỏi thăm, không được cho vào nghiên cứu hoàn cảnh luyện đàn trước, nói lo lắng sợ bị vạch trần, không công bằng với các tuyển thủ...
Tần Dương cười nói:
- Nếu đã không vào được thì thôi vậy. Được rồi, chúng tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại.
Đại Vân cười khổ nói lời xin lỗi:
- Thật ngại quá, khi nãy tôi mới khoe khoang xong đã lập tức bị vả mặt rồi, hay là tối nay tôi mời hai người ăn cơm, làm bữa tụ tập nhỏ chút, coi như làm quen bạn mới, cũng biểu đạt ý xin lỗi một chút?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Không cần, lòng tốt ghi nhận, ngày mai gặp lại nói chuyện tiếp, chúng tôi đi trước đây.
Đại Vân bất lực vẫy tay:
- Được rồi, vậy ngày mai gặp.
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh xoay người rời đi, Đại Vân cũng đi tới một hướng khác, đồng thời cầm di động lên nói chuyện phiếm.
Mấy phút đồng hồ sau, Đại Vân đi vào cửa khác của hội quán, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ở lối vào, cười vẫy tay với hắn ta.
- Sao vậy, Đại công tử, ai lại chọc tới anh mà phải làm một tuồng kịch như vậy?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đại Vân nở nụ cười lạnh:
- Không có, thấy được một đại mỹ nữ, vốn cho là có thể quyến rũ một chút, kết quả là bạn gái của người khác, đã như vậy tôi còn hiến kế ân cần, huống chi thằng nhóc kia còn là tổ đề cử, tính là đối thủ của tôi, tôi giúp thằng đó thì chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao?