Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1161 - Chương 1171: Cao Thủ Hội Tụ

Chương 1171: Cao thủ hội tụ
 

- Anh cảm thấy người kia nói thật không?

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh lên xe taxi, Hàn Thanh Thanh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có mấy phần nghi hoặc.

Tần Dương cười nói:

- Em cảm thấy thế nào?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu cười nói:

- Trước đó chắc nghĩ anh là tổ thanh niên, sau đó khi biết anh là tổ đề cử, đối thủ cùng cấp với anh ta, anh ta liền thay đổi giọng điệu, anh xem phương hướng cuối cùng anh ta đi cũng không phải hướng rời đi, hẳn là đi vào một lối đi khác rồi.

Tần Dương vươn tay nắm chặt tay Hàn Thanh Thanh, cười tủm tỉm nói:

- Nếu không phải vì anh có một cô bạn gái xinh đẹp, em cảm thấy anh ta sẽ chủ động mở miệng hỏi thăm giúp đỡ sao. Để thể hiện phong độ thân sĩ của bản thân, trước không hỏi tên và quan hệ của chúng ta, sau đó khi biết được em là bạn gái của anh, em xem biểu lộ của anh ta trong nháy mắt đã không giống với trước đó, mặc dù đã cố hết sức che giấu, nhưng chung quy vẫn không giấu đi được.

Hàn Thanh Thanh bĩu môi nói:

- Mấy người này thật nhàm chán.

Tần Dương cười nói:

- Không phải vì bọn họ nhàm chán, mà bởi vì em rất đẹp, đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt người khác, có rất nhiều người đương nhiên hi vọng biểu hiện mặt lợi hại của bản thân hấp dẫn lực chú ý của mỹ nữ rồi.

Hàn Thanh Thanh tò mò dò hỏi:

- Tổ đề cử cạnh tranh kịch liệt lắm sao?

Tần Dương cười nói:

- Chắc chắn rất kịch liệt, nếu như chỉ vì tham gia thi đấu ở Nhật Bản thì căn bản cũng không cần vào tổ đề cử, vì cấp bậc của tổ đề cử càng có nhiều cao thủ cạnh tranh kịch liệt hơn. Tham gia tổ đề cử đều vì thi đấu ở Warsaw, danh sách có hạn, mọi người đương nhiên đều muốn liều mạng rồi.

Hàn Thanh Thanh nhéo lòng bàn tay của Tần Dương, khích lệ:

- Cố gắng lên, em tin anh nhất định có thể làm được.

Thời gian có hạn, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng không đi xa, dạo một vòng ngay trong trung tâm thương nghiệp nội thành, xem một bộ phim, ăn cơm tối xong trở về khách sạn, nghỉ ngơi sớm.

Sáng ngày hôm sau, hai người rời giường, ăn sáng, sau đó thuê xe tới học viện nghệ thuật trước, sảnh âm nhạc đã mở, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

- Anh mặc quần áo bình thường sao, em thấy ở những trận tranh tài lớn kia không phải đều là áo sơ mi trắng tây trang đơn có nơ sao?

Tần Dương cười nói:

- Thi đấu tổ đề cử không giống như những tổ khác, tổ đề cử hôm nay chỉ là thi đấu dự tuyển, em xem chỉ có các thầy giám khảo chuyên nghiệp, thi đấu căn bản yêu cầu đàn khúc, bọn họ chấm điểm căn cứ theo biểu hiện, sau đó căn cứ theo số điểm cuối cùng xác nhận đối tượng tham gia thi đấu bán kết, đấu bán kết chính là đấu công khai, sẽ tổ chức ở sảnh âm nhạc, sẽ có rất nhiều người tới xem, sau đó đợt đấu bán kết thứ hai người giành chiến thắng sẽ có tư cách tham gia so tài ở Nhật Bản.

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Như vậy chẳng phải không khác với những tiết mục tuyển chọn ca sĩ hay sao? Đầu tiên là thử giọng, sau đó đấu bán kết, cuối cùng tranh tài chung kết, chung kết thậm chí còn quay trực tiếp gì đó...

Tần Dương chỉ đám người xung đang vội vàng:

- Piano hay ca hát đều như vậy cả, chỉ cần liên quan tới thi đấu thì đều giống nhau, có người vì danh tiếng, có người vì lợi ích, tóm lại phải làm vô cùng náo nhiệt, tất cả phải đều vui vẻ, bên tổ chức cũng hi vọng thông qua phương thức tiếp sóng càng khiến nhiều người biết tới, từ đó khiến cuộc tranh tài càng trở nên có giá trị cao hơn.

Hai mắt Hàn Thanh Thanh nhìn về phía màn hình khổng lồ, sau mấy giây thấy được tin tức thi đấu của tổ đề cử:

- Tổ đề cử thi đấu ở tầng năm phòng 508, nhưng thời gian thi đấu bắt đầu từ một giờ rưỡi chiều, như vậy sáng nay sẽ không có chuyện của chúng ta rồi.

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, trận đấu diễn ra lúc chiều, tới phòng 508 xem trước, sau đó có thể tới sảnh âm nhạc xem những tổ thi đấu khác, dù sao đây cũng là một đợt quan trọng của giới piano, chắc hẳn rất náo nhiệt.

- Được, dù sao em cũng đi với anh, anh đi đâu em đi theo đó.

Tần Dương quay đầu, chăm chú hỏi:

- Thật sao?

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ anh định hành động một mình?

Tần Dương cười khà khà xấu xa nói:

- Vậy anh đi nhà vệ sinh nam, em có muốn đi cùng không?

- Đi ra!

Hàn Thanh Thanh lập tức lúng túng, vươn tay đẩy Tần Dương một cái.

Tần Dương cười ha ha, lật tay bắt được tay Hàn Thanh Thanh:

- Đi.

Hàn Thanh Thanh bị Tần Dương nắm tay như vậy, xung quanh người tới người đi, Tần Dương trời sinh có khí chất, Hàn Thanh Thanh xinh đẹp như hoa, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Hàn Thanh Thanh bị nhiều người nhìn như vậy lập tức xấu hổ, giãy tay:

- Nhiều người nhìn lắm đấy.

Tần Dương không thèm để ý chút nào:

- Bọn họ muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao anh cũng không phải ngôi sao lớn gì, còn sợ người khác nhìn sao?

Hàn Thanh Thanh bị Tần Dương nắm tay như vậy đi về phía trước, luôn cảm thấy có cảm giác ném thức ăn cho chó trước mặt mọi người, dứt khoát vượt lên trước hai bước, di chuyển tat khoác lên cánh tay của Tần Dương.

Tần Dương cúi đầu liếc nhìn, cười nói:

- Như vậy cũng không tồi.

Hai người đi lên tầng năm tìm được phòng 508, bên trên có dán một tờ giấy.

- Phòng chuyên dụng thi đấu tổ đề cử.

Căn phòng cũng không có khóa, hơn nữa bên trong còn có tiếng cười nói chuyện cười đùa, Tần Dương thò đầu thăm dò lại phát hiện trong phòng thậm chí có không ít người.

Không phải buổi chiều mới thi đấu sao?

Tần Dương tò mò đi vào phòng, tầm mắt liếc nhìn lại phát hiện ra một người quen không tính là quen.

Đại Vân.

Đại Vân hôm nay ăn mặc rất hợp cách, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, nơ, giày da, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, trông qua cả người rất có khí chất, đứng trong đám người rất bắt mắt.

Nếu Đại Vân đã ở đây, vậy những người này có lẽ đều tham gia tranh tài piano tổ đề cử nhỉ?

Trong phòng có không ít ghế, mọi người có người đang đứng, có người đang ngồi, đều đang tùy ý nói chuyện với nhau, dù sao người có tư cách, có lòng tin, có suy tính tới tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế ít nhiều sẽ có chút thanh danh trong giới piano, cơ bản đều đã quen biết lẫn nhau, đương nhiên ngoại trừ Tần Dương.

Tần Dương hoàn toàn là một người mới từ đầu tới cuối trong giới piano, không quen biết ai, cũng không ai quen biết, cho nên ánh mắt của hắn đảo qua một vòng nhìn một loạt nam nữ trong phòng, nhưng chỉ nhận ra mỗi Đại Vân, hơn nữa còn chỉ mới biết ngày hôm qua.

Hàn Thanh Thanh nhìn người một phòng, tranh thủ thu tay đang vòng cánh tay Tần Dương về, đồng thời ánh mắt có chút tò mò quan sát xung quanh.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi cười ha hả nói:

- Người anh em nhỏ, phòng này cung cấp cho nghệ sĩ dương cầm tham gia so tài tổ đề cử trao đổi và nghỉ ngơi, cậu có phải tới sai chỗ rồi không?

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh trông qua đều rất trẻ, chỉ hơn hai mươi, hai người còn kéo tay, mọi người theo bản năng cho rằng hai người Tần Dương là cặp đôi yêu nhau của học viện âm nhạc, đi nhầm cửa.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi cũng tham gia so tài tổ đề cử.

Người đàn ông kia sửng sốt, ánh mắt có chút kinh ngạc:

- Người anh em nhỏ trông không quen mặt, cậu từ đâu tới đây vậy?

Người xung quanh cũng không ai nhận ra hai người Tần Dương, nhìn lướt qua rồi không chú ý tới nhiều, nhưng nghe được Tần Dương nói bản thân hắn cũng dự thi, ánh mắt cả đám lập tức cùng nhìn tới chằm chằm trên khuôn mặt của Tần Dương.

Đại Vân cười đi ra, mỉm cười nói:

- Các vị, tôi xin giới thiệu một chút, người anh em này tên Tần Dương, đến từ Trung Hải, là học trò của giáo sư Trương minh học viện âm nhạc Trung Hải...
Bình Luận (0)
Comment