Chương 1172: Bị khinh thường rồi!
- Học trò của Trương Minh?
- Trương Minh thu học trò từ bao giờ vậy, sao chưa từng nghe ông ấy nhắc tới.
- Hóa ra cậu ta chính là người học trò kia của Trương Minh à, lần trước khi gặp mặt Trương Minh có nói chuyện thu nhận một học trò, Trương Minh nói ông ta đã thu nhận được một mầm thiên phú piano rất tốt, chẳng qua ông ta nói học trò của mình mặc dù rất có thiên phú, nhưng hình như cũng không ham thích piano lắm...
- Giáo sư Trương lần này hình như không tới thì phải?
- Có lẽ vậy! Học trò của giáo sư Trương trước kia chưa từng tham gia bất cứ cuộc thi đấu nào, cũng không giành được thành tích nào tới tay, trực tiếp tham gia thi đấu tổ đề cử hiển nhiên có chút miễn cưỡng, giáo sư Trương có phải vì rèn luyện học trò của mình cho nên mới báo danh cho cậu ta, cho cậu ta trực tiếp tham gia thi đấu nhìn thế giới chút nhỉ.
Ánh mắt mọi người quan sát Tần Dương, thuận miệng trao đổi với người bên cạnh mình. Thính lực của Tần Dương hơn người, đều nghe thấy rõ ràng vào trong tai mình lời nghị luận của tất cả mọi người.
Tranh tài dương cầm Chopin quốc tế có yêu cầu độ tuổi người dự thi, trước kia yêu cầu là từ mười tám đến hai mươi chín tuổi, sau đó dần thay đổi, cuối cùng quy định là từ mười tám đến ba mươi hai tuổi.
Những người này hình như đều đang khinh thường mình à?
Trong lòng Tần Dương thầm nhủ một câu, nhưng thật ra cũng không có cảm xúc gì, dù sao đây cũng là thói thường của con người. Bản thân hắn chưa bao giờ tham gia bất cứ một cuộc tranh tài piano nào, bỗng nhiên lại tới tham gia thi đấu tổ đề cử tụ tập toàn cao thủ, bị người khác khinh thường cũng là điều bình thường.
Trước khi khởi hành, Tần Dương từng hỏi thăm xem Trương Minh có muốn đi cùng hay không, Trương Minh lại nói bản thân có chuyện quan trọng khác không tới được, bảo Tần Dương tự đến tham gia thi đấu, còn nói những trường hợp gì mà Tần Dương sẽ gặp phải, cũng không cần quan tâm cuộc thi đấu đơn giản như vậy, bảo Tần Dương yên tâm dũng cảm tham gia thi là được, thành tích gì đó cũng không cần quan tâm, coi như tới trải nghiệm, làm quen người trong giới một chút.
Trương Minh làm thầy của Tần Dương là thật tâm yêu quý tài năng ở phương diện piano của Tần Dương, chưa từng có bất cứ yêu cầu gì với Tần Dương, dù Tần Dương trước kia chưa từng tham gia bất cứ trận đấu nào, không muốn nổi danh, không có thời gian luyện tập, thì hắn cũng không nói nặng với Tần Dương một lời nào, ngược lại càng thân thiết cổ vũ hơn.
Cũng chính vì Trương Minh đối xử với Tần Dương như vậy, Tần Dương cảm thấy thẹn trong lòng, cho nên cuối cùng mới thay đổi ý định, quyết định tham gia tranh tài, hi vọng có thể giành được một phần vinh dự. Phần vinh dự này không phải cho bản thân hắn, mà là cho giáo sư Trương Minh, ít nhất sau này khi Trương Minh nhắc tới học trò của mình sẽ không phải xấu hổ khi mở miệng.
Làm một giáo sư âm nhạc, thứ Trương Minh càng coi trọng ở Tần Dương không phải là mở mấy công ty, kiếm được bao nhiêu tiền, mà là hắn có lãng phí thiên phú piano của bản thân hay không, có giành được thành tựu cao ở phương diện piano hay không.
Nói một cách đơn giản, trở thành một nhà piano xuất sắc, thậm chí là trác tuyệt chắc chắn là điều mà Trương Minh nguyện ý nhìn thấy nhất, cảm giác vinh diệu nhất, chuyện khiến bản thân nở mày nở mặt nhất.
Mặc dù thi đấu có hạn chế độ tuổi, nhưng người trên bốn mươi tuổi trong phòng này cũng không chỉ có một, bọn họ có lẽ là giáo viên hướng dẫn của người tới dự thi, có lẽ là trưởng bối, có lẽ là chuyên gia học viện âm nhạc nghệ thuật, có rất nhiều người đương nhiên quen biết Trương Minh, thậm chí còn có giao tình.
Một vòng luẩn quẩn nói lớn cũng lớn, nhưng tầng lớp trên trong vòng này thật ra chỉ lớn tới vậy, đều là người cùng giới, chỉ cần có danh tiếng, có ai lại không quen biết nhau kia chứ?
- Thì ra cậu chính là Tần Dương à, lão Trương từng kể với tôi về cậu... Tôi là phó viện trưởng học viện nghệ thuật Bằng Thành - Dương Thành, lão Trương hẳn cũng từng nói về tôi với cậu rồi nhỉ?
Một người đàn ông mập hơn năm mươi tuổi đi tới trước mặt Tần Dương, cười quan sát Tần Dương, vừa báo thân phận của mình.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Viện trưởng Dương, xin chào, trước khi đi thầy tôi có nói với tôi về ngài, nói ngài tạo nghệ trên phương diện piano rất sâu sắc, bảo tôi có cơ hội tìm ngài chỉ giáo đấy.
Dương Thành cười ha ha:
- Lời này của cậu chắc chắn là lời khách sáo, tôi nghĩ lão Trương chắc chắn nói với cậu chính là nếu như cậu gặp phải phiền toái gì ở đây, bảo cậu tới tìm tôi giải quyết, chắc chắn sẽ không nói tôi tạo nghệ sâu sắc gì, bảo tới nhờ tôi chỉ dạy đâu!
Trên khuôn mặt Tần Dương cũng không nhịn được lộ ý cười, bởi vì Dương Thành hoàn toàn nói trúng.
Trương Minh nhắn nhủ lại xác thực như những gì Dương Thành nói, đương nhiên hắn quả thật cũng đã nói Dương Thành là một nhà piano, về phần học tập thỉnh giáo thì là Tần Dương nói lời khách sáo. Lần đầu gặp mặt, đối phương còn là trưởng bối, hắn đâu thể tùy tiện nói thầy mình bảo nếu có rắc rối thì đi tìm người ta nhờ giúp đỡ được.
- Viện trưởng Dương, ngài thật sự đoán đúng rồi, thầy của tôi quả thật có nói như vậy, nhưng thầy quả thật cũng dặn dò tôi học tập viện trưởng Dương cùng với các vị tiền bối, dù sao cơ hội như vậy vô cùng khó gặp được đấy.
Dương Thành cười ha ha nói:
- Lần thi đấu này xác thực là cơ hội trao đổi khó có được. Mặc dù là thi đấu, nhưng hơn nữa còn là trao đổi và nâng cao, nhất là những người trẻ tuổi các cậu càng cần học tập thế mạnh của người khác nhiều hơn, tăng chỗ yếu của bản thân lên mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Tần Dương mỉm cười đáp ứng. Hắn nhìn ra được Dương Thành này hẳn có quan hệ không tệ với thầy Trương Minh, dù sao Dương Thành cũng đã nói như vậy rồi, mối quan hệ này có thể không tốt được sao?
Người có quan hệ không tốt có thể nói lời như vậy sao?
Có Dương Thành ra mặt, ánh mắt mọi người chú ý tới Tần Dương thân thiện hơn một chút, chỉ có điều ánh mắt mọi người nhìn Tần Dương vẫn coi như là hậu bối đến thi đấu học hỏi kinh nghiệm mà thôi.
Đại Vân đã đi tới, mỉm cười khích lệ nói:
- Tần Dương, buổi chiều đấu vòng loại cần cố gắng lên đấy, lần này tổ đề cử có không ít người tới, chỉ khi trong danh sách top mười mới có thể đấu bán kết, còn thực sự có thể tới Nhật Bản dự thi chỉ có top ba, lần cạnh tranh này vô cùng kịch liệt đấy.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Trước kia tôi chưa từng tham gia tranh tài piano, lần này coi như học tập kinh nghiệm một chút, ngược lại anh lợi hại như vậy, lần này nhất định có thể vào trong top ba, tới Nhật Bản dự thi rồi.
Hôm qua sau khi chia tay với Đại Vân, Tần Dương tiện tay tìm hiểu về Đại Vân một chút, phát hiện Đại Vân này quả thật rất có danh tiếng, được coi là ngôi sao mới của giới piano, nói cách khác hắn ta là một trong những nghệ sĩ piano trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong giới piano, năm nay ba mươi tuổi đã từng lấy các giải thưởng lớn có thể tham gia và thi đấu cùng độ tuổi, còn từng giành được không ít phần thưởng tranh tài piano nước ngoài nữa.
Cũng khó trách ngày hôm qua khi Đại Vân thấy mình không biết hắn ta, hắn ta còn bất ngờ, hiển nhiên hắn ta không ngờ trong giới piano trong nước còn có người không biết mình...
Đại Vân rất khiêm tốn cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy! Người có thể tham gia thi đấu tổ đề cử đều là cao thủ, muốn thắng được không dễ dàng gì, chưa tới cuối cùng không ai biết được kết quả đâu.
Một lão già bên cạnh cười nói:
- Tiểu Đại cậu khiêm tốn thật đấy, chỉ cần cậu phát huy như bình thường, tôi dám đánh cược trong top ba tất có cậu, hơn nữa có khả năng rất lớn là hạng nhất, trong đám sinh viên thế hệ mới có thể thắng được cậu cơ bản không có ai đâu.
Đại Vân cười khách khí nói:
- Thầy Hoàng quá khen rồi, chẳng qua tranh tài dương cầm Chopin quốc tế năm năm một lần, tôi hiện giờ đã hai mươi chín rồi, đây là lần cuối cùng tôi có thể tham gia rồi, tôi sẽ gắng hết sức làm tới tốt nhất, tranh thủ có thể tới Warsaw, có thể giành được hạng nhất, giành vinh quang cho đất nước, cũng để bản thân không có tiếc nuối...