Chương 1173: Bọn họ không bằng anh!
- Cái tên Đại Vân kia khẩu khí lớn nhỉ ! Nhìn thì rất khiêm tốn nhưng thực ra lại rất kiêu ngạo, lần này anh ta hướng về phía Warsaw là hướng đi đầu tiên.
Trong nhà ăn Hàn Thanh Thanh vừa ăn cơm vừa nói về Đại Vân.
Tần Dương cười nói:
- Anh ta là ngôi sao đàn pi-a- nô mới của giới sinh viên thế hệ mới đấy, thực sự là có chút bản lĩnh bày ra một chút khát vọng ngang tàng của bản thân mà thôi.
Hàn Thanh Thanh ánh mắt long lanh nhìn mặt Tần Dương:
- Tần Dương, anh cố lên! Hãy chà đạp lên anh ta xem đến lúc đó còn ngạo mạn được không?
Tần Dương cười mỉm nói:
- Anh hết sức rồi!
Hàn Thanh Thanh đương nhiên chỉ là cổ vũ Tần Dương một chút thôi, cười rồi gắp cho Tần Dương một miếng thịt:
- Anh ăn nhiều một chút thì buổi chiều mới có tinh thần được.
Tần Dương nhìn vào bát của Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Em đây là cổ vũ sao? Hay là để anh ăn hết đống này được rồi, em không ăn thịt mỡ à?
Hàn Thanh Thanh cười hì hì:
- Cả hai đều có rồi! Anh cũng không muốn sau này em trở thành một bà béo chứ? Bụng thì có mấy ngấn lận, đến lúc đó chỉ sợ là anh lại chê em.
Tần Dương cười:
- Không có đâu, cho dù em có biến thành bộ dạng như thế nào đi nữa anh vẫn cứ yêu em.
Trong ánh mắt của Hàn Thanh Thanh không giấu được sự vui mừng nhưng vẫn chỉ hơi cười hừ một tiếng:
- Lúc nào đàn ông các anh nói lời tâm tình ấy đều là đẳng cấp chuyên nghiệp rồi, đợi đến lúc em béo như con heo xem, nói không chừng anh sẽ không nói như này nữa đâu.
Tần Dương ha hả cười nói:
- Hay là em thử đi.
Hàn Thanh Thanh liếc Tần Dương một cái:
- Em không thèm thử ấy! cho dù là vì bản thân mình thì cũng phải giữ thân hình thon thả chứ, nếu không quần áo đẹp đều không mặc được, mặc cái gì lên đều giống như cái thùng phi vậy coi như là bi kịch rồi.
Tần Dương cười ha ha lên:
- Ừ, anh tán thành coi như không vì đàn ông thì bản thân đẹp nhìn cũng vui vẻ rồi phải duy trì có thịt mỡ gì thì anh có thể giúp em ăn được. Anh là người tu hành mà tiêu hao nhiều năng lượng nên không sợ.
- Xem đi! Xem đi! Đây mới là lời nói thật lòng của đàn ông các anh, nói cái gì mà béo thành bộ dạng như thế nào anh vẫn thích vân yêu, đấy chỉ là những lời nói bất đắc dĩ thôi.
Hàn Thanh Thanh trêu đùa một câu xong lại quay về đề tài cuộc thi đàn pi-a- nô:
- Em có xem qua danh sách thi đấu rồi, có tầm khoảng năm mươi sáu mười người. Cuối cùng chỉ có ba người được đi Nhật Bản thôi nên lần cạnh tranh này rất mạnh.
Tần Dương cười mỉm:
- Trung Quốc, Châu Á, thế giới cùng cạnh tranh không mạnh làm sao được. Trong mỗi ngành nghề đều là ngọa hổ tàng long, đều muốn trở thành người duy nhất sẽ không dễ dàng vậy.
Âm thanh của Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng lại:
- Anh cũng không cần lo lắng quá cứ phát huy bình thường là được, anh xem bây giờ anh mới có 22 tuổi cho dù đợt này anh không được hạng nhất thì chí ít còn tham gia đợt hai. Cho dù lần này thất bại thì rút ra kinh nghiệm từ đợt tham gia này, mấy năm sau thực lực đủ mạnh rồi đến lúc đấy sẽ giành được hạng nhất, anh có thể làm được mà.
Hàn Thanh Thanh ngừng lại một chút trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp:
- Hơn nữa, mỗi người đều có ưu điểm của mình, dù sao vẫn không thể mỗi ngành nhề nào cũng đều có người đạt đến trình độ cao nhất và giành được hạng nhất. Có thể đạt tới trình độ cao nhất trong ngành thôi cũng đã rất đỉnh, đáng hãnh diện rồi.
Tần Dương nhìn chằm chằm Hàn Thanh Thanh khuôn mặt lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Hàn Thanh Thanh đây là muốn giảm áp lực cho bản thân đây mà.
Tần Dương cười:
- Yên tâm đi, cho dù là đàn đàn pi-a- nô thì anh cũng coi như là gặp qua sóng to gió lớn vậy, biểu diễn hội Miêu Toa anh có thể diễn tấu trước mấy chục nghìn người, người chơi đàn pi-a- nô đã từng trải như vậy chắc không nhiều. Bây giờ anh không giao lưu với ai thì anh cũng biết được thực lực của những người đó như thế nào rồi, đợi chiều nay khảo sát một chút bản thân tự có cách.
Hàn Thanh Thanh gật đầu:
- Bài hát đàn tấu của mọi người đều giống nhau sao?
Tần Dương trả lời giải thích:
- Bởi vì là hướng về phía Warsaw cho nên bài hát được áp dụng cho đợt này là biểu diễn Khúc Mục trận đấu đàn pi-a- nô của tiểu bang Quốc Tế. Có năm bài hát có thể tự chọn lấy một bài đàn tấu, những cái cuộc thi Khúc Mục như này sớm đã được công khai rồi, mọi người đều luyện rất nhiều, có thể nói đều là người lành nghề cả. Cơ bản có thể xuất hiện một người có tiêu chuẩn cao nhất, cho nên anh nói đến lúc nghe thử mới biết.
- Vâng, ăn cơm xong chúng ta đi lên đi chuẩn bị sớm một chút.
Hai người họ ăn cơm xong quay trở về phòng 508 lại phát hiện phòng 508 bị khóa rồi, nhìn từ cửa sổ vào phát hiện ghế trong phòng đã được sắp xếp lại từ đầu, ở giữa một dãy bàn. Chắc là để các vị giám khảo ngồi, phía trước đặt một cây đàn pi-a- nô.
- Xem ra 1 giờ 30 phút chiều nay bắt đầu sát hạch trực tiếp rồi, mọi người đã sắp xếp thứ tự đi vào phòng diễn tấu, rồi sau đó ban giám khảo sẽ bình luận và cho điểm.
1 giờ 30 phút năm vị ban giám khảo xuất hiện đi vào phòng và ngồi ở bàn ban giám khảo. Một nhân viên công tác đi đến mở danh sách thi đấu dán theo thứ tự lên cạnh tường.
Tần Dương lướt nhìn một loạt xêm tên chữ cái đầu tiên của mình là Q xếp ở thứ 34 coi như là ở vị trí giữa.
Không có nói nhiều những lời thừa thãi, sau khi ban giám khảo vào chỗ ngồi thì nhân viên công tác liền đứng cạnh cửa hết to tên người đầu tiên tham gia. Sau khi thí sinh tham gia đi vào thì tiếng đàn pi-a- nô nhanh chóng đã vang lên, chỉ có điều là hiệu quả cách âm của phòng cũng không tồi âm thanh tương dối nhỏ. Một nhóm thí sinh tham gia cuộc thi đang đứng đợi ở hành lang đều yên lặng nghe, nghe một cách tỉ mỉ.
Bởi vì là đấu vòng loại nên đàn tấu không thể là hoàn chỉnh Khúc Mục được, cho nên thí sinh tham gia đầu tiên đã hoàn thành rất nhanh và đi ra rồi. Trên mặt có chút ảm đạm có vẻ khán giả đang nhìn chắc mình vậy cười khổ rồi lắc đầu.
Liên tục nghe xong diễn tấu của mấy thí sinh tham gia cuộc thi rồi, thần sắc trên mặt của Tần Dương đã thả lỏng hơn chút, làm người tu hành kỹ năng nghe đương nhiên sẽ tốt hơn những người bình thường khác. Hắn có thể nghe rõ ràng diễn tấu bên trong phòng, cảm nhận được tình cảm ẩn chứa bên trong tiếng đàn, thậm chí có thể theo tiếng đàn mà mô phỏng được hình dáng tình cảm của đàn tấu ở trong đầu.
Những người này quả thật là rất lợi hại, nhưng Tần Dương cảm thấy bản thân cũng không hề kém gì họ, tập chung tinh thần vào phần tình cảm thì bản thân sẽ càng tốt hơn.
Tinh thần thiên phú của Tần Dương rất cao, tu hành thuật đông tử sẽ làm cho tinh thần của Tần Dương càng lên cao. Chuyển hóa thành một loại nỗi buồn có lực cảm hóa hơn, mà vóc người của người tu hành làm cho ngón tay của hắn càng thêm linh hoạt hơn, nhạy bén hơn. Có thể hoàn thành động tác theo bản thân muốn lại phối hợp với ý tưởng của hắn. Để diễn dịch ý tưởng của hắn sẽ khiến tình cảm của Tần Dương, hoặc giống như nước chảy hoặc giống như núi lửa hoặc là giống như gió lớn trút xuống vậy.
Hàn Thanh Thanh nghiêng mặt qua ánh mắt có hơi ngạc nhiên đén gần bên tai của Tần Dương nói nhỏ:
- Em cảm thấy bọn họ đều không bằng anh.
Lời này của Hàn Thanh Thanh không phải là an ủi, cô ấy biết đánh đàn pi-a- nô cũng hiểu đàn pi-a- nô. Trong nhà của Tần Dương thì Tần Dương cũng đánh qua pi-a- nô cho cô ấy nghe rồi, lúc tập luyện Hàn Thanh Thanh cũng ở bên hai người hỗ trợ lẫn nhau. Cô ấy cảm thấy đàn tấu của Tần Dương mới có thể đả kích tới tâm hồn của mọi người, có được tình cảm mãnh liệt hơn.
Âm thanh của Hàn Thanh Thanh không hề lớn, người bên cạnh không thể nghe thấy được, nhưng cách Đai Vân hai mét đều bỗng nhiên quay đầu lại, mắt hơi nheo lại và liếc nhìn một lượt rồi dừng lại ở trên mặt của Hàn Thanh Thanh, lại dừng ở chỗ Tần Dương trên mặt lộ rõ vẻ mặt bất đồng.
Tần Dương cảm nhận được đang bị ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Đại Vân trong lòng có chút kinh ngạc.
Đại Vân lại có thể nghe thấy sao?
Tiếng nhỏ như vậy người bên cạnh đều khong nghe thấy, hắn ta sao có thể nghe thấy chứ?