Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1164 - Chương 1174: Sở Nam Có Một Con Chim

Chương 1174: Sở Nam có một con chim
 

Tần Dương vốn dĩ không hề chú ý tới Đại Vân lắm, nhưng lại đặc biệt chú ý trên người của Đại Vân, quan sát tỉ mỉ từng hơi thở của hắn ta, từng bước chân, từng động tác, hành động... Rất nhanh Tần Dương đã phát hiện ra việc mà trước đó không hề chú ý tới.

Đại Vân lại là người tu hành!

Người tu hành chung quy lại có những điều không giống với người bình thường, nhưng rõ ràng thực lực của Đại Vân cũng không hề giỏi lắm, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ đạt tới thực lực của trình độ sơ cấp.

- Số 10 đi vào, số 11 Đại Vân chuẩn bị đi nhé!

Tiếng hét của công tác viên làm cho sự chú ý của Tần Dương dừng lại, mà Đại Vân cũng đã sửa soạn lại quần áo của mình, trên mặt hắn nở nụ cười tự tin hướng tới gật đầu với những người xung quanh, sau đó đi vào phòng thi.

Rất nhanh, tiếng đàn đã được cất lên.

Sau khi những người trên hành lang vốn dĩ đã nghe diễn tấu của mấy người rồi đều tự nhiên lấy lại tinh thần, ai nấy đều nói chuyện phiếm. Nhưng giờ đây mọi người lại không hẹn mà cùng nhau im lặng nghe, lắng nghe diễn tấu của Đại Vân một cách yên tĩnh.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng đều vểnh tai lên nghe, dù sao thì Đại Vân cũng đáng là ngôi sao giỏi nhất của sinh viên thế hệ mới, anh ta cũng đáng là người có sức cạnh tranh xếp hạng nhất. Tuy nói cuộc thi diễn tấu là việc của bản thân, nhưng lắng nghe đàn tấu của các cao thủ, đặc biệt là đàn tấu khúc mục tương đồng nhau và từ trong đó có thể học được nhiều thứ hơn.

Càng huống hồ mọi ngườu đều đứng đây, tính ra mọi người cũng đều là đối thủ cạnh tranh, biết được thực lực của đối thủ rồi đánh giá tiêu chuẩn thực lực của bản thân, cũng là điều đương nhiên.

Lát sau, đàn tấu pi-a- nô bên trong cũng kết thúc rồi, và trong nháy mắt đã ngăn được sự phục hồi tự nhiên của tất cả người nghe rồi.

- Qủa nhiên xứng đáng là ngôi sao mới của sinh viên thế hệ mới, phần điều khiển năng lực này thật khó lường. Rõ ràng là một ca khúc tinh tế tỉ mỉ lại được anh ta đàn thành một loại khí thế hùng hồn, lợi hại!

Bên cạnh một ông già tầm hơn năm mươi tuổi nhẹ giọng thán phục, mà sự thán phục anh ta cũng đã thu hút được sự đồng tình của những người khác.

Trong sinh viên thế hệ mới, e rằng thật sự không có ai vượt qua được Đại Vân. Xem ra lần này hắn lại được một vé hạng nhất đi Nhật Bản trước rồi.

- Hạng nhất hay không, cái này phải đợi đến hết trận thi đấu bán kết cuối cùng mới biết được, nhưng không có gì xảy ra bất ngờ thì tốp ba hắn ta nhất định sẽ lọt vào.

- Đại Vân rất có thiên phú, vả lại rất có trí tưởng tượng, đàn tấu ra ca khúc có lực khuyếch đại rất lớn, rất có thể cảm hóa hứng thú của người nghe, chắc hẳn cũng có thể thông qua tuyển chọn của Nhật Bản. Cuối cùng tiến vào Warasaw, thật lòng hy vọng anh ta có thể giành được hạng nhất ở Warasaw, trở thành người thứ ba làm rạng danh Trung Quốc ở Warasaw.

- Trường Giang tre già măng mọc, một thế hệ trẻ sẽ phát triển hơn thế hệ trước đó, thanh niên bây giờ hậu sinh khả úy.

Nói như vậy với môi trường giáo dục hiện tại cũng có quan hệ nhất định, trước đây có được điều kiện một nhóm người cùng chơi đàn pi-a- nô tương đối ít. Bây giờ cho dù là gia đình bình thường thì cũng rất nhiều trẻ em được bồi dưỡng học từ nhỏ rồi, có bé trời phú thường thì cái tố chất thiên bẩm đã được lộ ra từ rất nhỏ. Học từ lúc bé cho đến hơn hai mươi mấy tuổi thì đã rất tinh anh rồi, dẫu sao chơi đàn pi-a- nô dựa vào kỹ thuật nhưng sẽ dựa vào thiên phú nhiều hơn.

Trong tiếng thảo luận sôi nổi của mọi người, Tần Dương nghiêng đầu thấp giọng nói:

- Thật sự rất mạnh!

Hàn Thanh Thanh nhìn chắc Tần Dương khanh khách cười, hạ giọng nói:

- Thực sự sao?

Tần Dương nghe Hàn Thanh Thanh hỏi ngược lại hai từ "thực sự" liền biết là cô ấy đã rõ ý trong lời nói của mình rồi, hé miệng cười và không nói thêm lời nào nữa.

Hàn Thanh Thanh nét mặt thoải mái nhiều rồi, cười khích lệ nói:

- Sở Nam có một con chim, ba năm không bay, ba năm không hót, chim đã không bay thì thôi mà một khi đã bay bay thẳng lên trời, chim đã không hót thì thôi mà một khi đã hót ai nấy đều kinh ngạc.

Tần Dương dơ tay ra nắm chặt tay của Hàn Thanh Thanh, gật đầu với ánh mắt đầy tự tin.

Tần Dương là người mới của giới đàn pi-a- nô, hắn thật sự không biết thực lực của những người này đã đạt được những tiêu chuẩn gì rồi. Trong lòng một chút cơ sở đều không có, đợi đến lúc nghe đàn tấu của mấy người rồi thì trong lòng hắn cũng đã chắc chắn thắng được ba phần. Đợi nghe xong đàn tấu của Đại Vân thì hắn nắm chắc chắn thành công tăng lên bảy phần rồi.

Mặc dù hắn rất khó để thắng được Đại Vân nhưng ngược lại chí ít sẽ không kém hơn Đại Vân, chỉ có điều Đại Vân đã có tiếng tăm từ ở ngoài mà mình chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Lúc mà ban giám khảo chấm điểm, cuối cùng bản thân cũng chịu thiệt một chút, có điều lại cân nhắc thực lực của Đại Vân. Tần Dương chỉ cần phát huy bình thường, vấn đề lọt vào tốp ba chắc không lớn.

Đại Vân sau khi nghe xong lời bình của các ban giam khảo thì đem theo nụ cười tự tin đi ra ngoài, mọi người lại cho một tràng tán dương. Mà Đại Vân còn đáp lại một cách khiêm tốn, chỉ là Tần Dương ở trong mắt anh ta lại chỉ thấy một chút cao ngạo ẩn sâu trong đấy.

Đại Vân đi đến trước mặt của Tần Dương cười nói:

- Chiều hôm nay tôi coi như xong rồi, tiếp theo phải xem Tần Dương cậu rồi.

Tần Dương cười:

- Tôi hẵng còn một lúc nữa, đủ để ngủ thêm lúc nữa. Diễn tấu của anh rất hay, nhất định sẽ đạt được điểm số rất cao.

Đại Vân cười:

- Điểm số chắc cũng tạm, tôi muốn lọt vào tốp mười chắc không vấn đề gì nhưng có thể lọt vào tốp ba thì có chút lo lắng về điểm.

Tần Dương cười ha hả:

- Tốp ba tôi cảm thấy không vấn đề gì, nói không chừng lại xếp hạng nhất.

Đại Vân cười hơi nhấc cằm, cười đáp:

- Hy vọng là vậy, cậu cũng phải cố lên tranh thủ để vào tốp mười, cũng không uổng phí một chuyến chạy tới đây.

Lời này của Đại Vân rõ ràng không hề cho rằng Tần Dương sẽ lọt được vào tốp ba, có thế nào đi nữa cũng chỉ vào được tốp mười.

Tần Dương không hề giận mà cười:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.

Đại Vân dơ tay vỗ vào vai Tần Dương:

- Cậu là lần đầu tiên tham gia cuộc thi như thế này, cũng đừng gáng nặng về tâm lí quá, sau khi đi vào hỏi thăm ban giám khảo xong thì cứ ngồi xuống trực tiếp đàn tấu ca khúc mà mình đã chọn rồi là được. Sau đó ban giám khảo sẽ chấm điểm, có lẽ sẽ hỏi cậu mấy câu hỏi, họ hỏi cái gì thì mình trả lời cái đấy, phải giữ tự tin như vậy là được rồi. Cậu cứ giống như là đang luyện tập ở nhà ấy, không cần gò bó quá, cũng đừng sợ, đừng nghĩ đây là cuộc thi gì cả và cũng đừng nghĩ nhiều quá... Đây đều là những kinh nghiệm của tôi.

Nếu không có cái màn của ngày hôm qua thì chắc Tần Dương sẽ có thiện cảm với Đại Vân, nhưng giờ đây nhìn thấy Đại Vân đứng trước nhiều người như vậy dốc lòng chỉ bảo mình. Tần Dương làm sao mà không biết được đối phương đang mượn mình để lên mặt, biểu hiện phong độ khiêm tốn đạo đức giả của mình đây mà.

Tần Dương mỉm cười:

- Không sao, tôi tuy chưa tham gia qua những cuộc thi đàn pi-a- nô chuyên nghiệp nhưng trước đây tôi cũng có một chút kinh nghiệm của diễn xuất rồi, sẽ không tồn tại sự sợ hãi...

Đại Vân hơi sửng sốt, chợt tò mò hỏi:

- Cậu có kinh nghiệm diễn xuất?

Tần Dương nhún vai:

- Tôi chơi đàn pi-a- nô ở trong quán bar.

- Chơi đàn pi-a- nô ở trong quán bar?

Trên mặt Đại Vân dường như không nhịn được muốn cười phá lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được lại lần nữa đưa tay ra vỗ vai của Tần Dương:

- Cậu cũng không tồi đấy, tuy không chuyên nghiệp nhưng lại có khả năng biểu diễn thực nghiệm của người đánh giá. Cho dù là biểu diễn trong quán bar, biểu diễn nhiều rồi chí ít sẽ không vì có người đứng ngoài quan sắt mà căng thẳng...

Tần Dương cười:

- Đúng vậy, tôi cũng cho rằng là như vậy.

Mọi người xung quanh nhìn chắc Tần Dương, sắc mặt có hơi kỳ lạ.

Tuy quả thật một số nhạc quán bar có người chơi pi-a- nô, nhưng người chơi pi-a- nô trong bar và nhà pi-a- nô cấp thế giới trong cuộc thi pi-a- nô thế giới, cái này có được gọi là thượng đẳng không?
Bình Luận (0)
Comment