Chương 1175: Năng lực kinh động đến mọi người
Tần Dương chú ý đến xung quanh rất nhiều người đang nhìn mình với ánh mắt hơi kỳ lạ, nhưng thần sắc trên mặt vẫn tự nhiên và không bị ảnh hưởng một chút nào.
Trái lại Đại Vân lại đến gần với một chút giọng quan tâm rất nhẹ nhàng nói:
- Không cần phải quan tâm tới ánh mắt của bọn họ đâu, cậu cũng biết đấy trước rất nhiều ca sĩ nổi tiếng cũng đã từng hát ở quán bar đấy thôi, hay ngôi sao điện ảnh lớn cũng từng bắt đầu từ đóng vai phụ và ăn cơm hộp. Chơi đàn ở trong quán bar tuy rằng tay nghề có thể là không nâng cao lên nhiều, nhưng để tích lũy kinh nghiệm diễn tấu thì vẫn là có nhiều lợi ích hơn.
Tần Dương cười rồi gật đầu xong cũng không nói gì thêm nữa.
Hắn không hề muốn nói nhiều với Đại Vân nữa, và đây là sự kiêu hãnh trong lòng, là người có bản lĩnh. Nhưng là lòng dạ hẹp hòi hơn nữa lại có cảm giác vinh dự hão huyền của người đàn ông, không đáng để thâm giao.
Mỗi một thí sinh dự thi từ đi vào phòng thi đến lúc đi ra thần sắc mỗi người đều khác nhau.
Hưng phấn, mất mát, ảm đạm, không biết phải làm sao...
- Số 34 Tần Dương đi vào! Tiếp theo số 35 chuẩn bị.
Tần Dương đứng dậy, cười với Hàn Thanh Thanh rồi đi hướng về phòng thi.
Tần Dương đẩy cửa phòng đi vào trong rồi thuận tay đóng cửa lại, sau đó lững thững đi đến giữa phòng, cúi thấp người chào năm vị ban giám khảo đang ngồi dưới ghế rồi cười giới thiệu:
- Chào các vị ban giám khảo! Tôi là Tần Dương số báo danh là 34.
Năm vị ban giám khảo có bốn nam và một nữ, họ quan sát Tần Dương một lượt đều cảm thấy Tần Dương rất lạ, sau đó họ xem sơ yếu lý lịch của Tần Dương.
Khoa tiếng Anh của đại học Trung Hải?
Trước đây sơ yếu lý lịch của các thí sinh tham gia cuộc thi đều là những đóa hoa rực rỡ, đều tham gia qua cuộc thi này cuộc thi nọ, cũng đã đạt được giải thưởng này giải thưởng kia. Căn bản đều là những người có tiếng tăm rồi, nhưng sơ yếu lý lịch của Tần Dương lại rất sạch sẽ.
Ý sạch sẽ ở đây là cái gì cũng không có.
Không phải học viện nghệ thuật, cũng không phải là khoa âm nhạc, mà từ nhỏ tới giờ chưa hề tham gia qua cuộc thi pi-a- nô nào và cũng chưa hề đạt được giải thưởng gì cả.
Một phần sơ yếu lý lịch hầu như là trống không!
Vị nữ ban giám khảo kia nâng kính mắt của mình rồi đặt sơ yếu lý lịch đang cầm trên tay xuống, cười hỏi:
- Xem lý lịch của cậu thì trước đây chưa hề tham gia cuộc thi pi-a- nô nào, cậu là một người thích pi-a- nô nghiệp dư sao?
Tần Dương cười trả lời:
- Vâng, thầy của tôi là giáo sư Trương Minh của học viện âm nhạc Trung Hải.
- Gíao sư Trương?
Trên mặt của vi nữ giám khảo có chút ngạc nhiên, xong chợt cười như hiểu ra điều gì:
- Thì ra là như vậy! Được, bắt đầu diễn tấu của cậu đi.
Tần Dương cúi người rồi sau đó ngồi xuống phía trước đàn pi-a- nô, hít thở một hơi thật sâu. Sau đó nhấc đôi tay lên một cách chậm rãi, xong lại hạ xuống rất nhanh nhẹn gọn lẹ.
Thi đấu khúc mục cũng không phải là một bài mà là năm bài, thí sinh tham gia thi đấu có thể từ trong năm bài này chọn ra một bài để thi khúc mục, và năm bài này đều được sáng tác bởi nhà pi-a- nô cấp thế giới.
Bài mà Tần Dương chọn ra từ trong năm bài khúc nhạc là bài có độ khó diễn tấu nhất, và đặc biệt thử thách sự linh hoạt của ngón tay. Nhưng đối với tố chất cơ thể của Tần Dương ngay lúc này, cùng với tốc độ phản xạ thần kinh mà nói thì là không hề có vấn đề gì rồi.
Nếu đã đều là cao thủ, thì Tần Dương tự nhiên muốn thể hiện hết toàn bộ thực lực của bản thân. Trong lúc này đây còn muốn giấu dốt gì nữa, như vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Tiếng đàn lưu loát như nước chảy từ trên cao xuống vậy, làm cho sắc mặt của năm vị giám khảo đều có chút thay đổi, họ đều liếc nhìn nhau trong ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Trước đó đã có ba mươi ba thí sinh tham gia thi đấu rồi nhưng lại chỉ có ba người chọn bài khúc nhạc này, đủ để thấy được độ khó của nó.
Độ khó của bài này không phải ở đàn mà ở sự biến hóa của nó, mà ở trong sự biến đổi thất thường mau lẹ của ngón tay nên rất dễ xuất hiện lỗi tiết tấu, rồi từ đó sẽ xuất hiện sai sót. Sai sót này có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến cả bài đàn tấu, nhưng lại giống như phân con chuột ở trong một món ăn cao lương mỹ vị, nó sẽ phá hủy hết mọi cảm giác của người nghe.
Trong ánh mắt của mấy vị giám khảo đều có sự mong đợi, tuy thanh niên trước mặt rất trẻ và trên lý lịch lại là một bản trống không. Nhưng chung quy hắn là học trò của Trương Minh, với uy tín và năng lực của Trương Minh. Nếu ông ấy đã để học trò của mình đến tham gia cuộc thi của tổ điều động, mà không phải tham gia của nhóm học viên. Điều này cho thấy thực lực của hắn cũng không tồi, chỉ là không biết thực lực đạt đến trình độ nào thôi.
Đôi tay của Tần Dương rất nhanh, nhanh đến nỗi dường như nhìn không rõ nữa và nhanh như một cơn gió vậy. Nhưng nếu như nhìn từ góc độ là cao thủ người tu hành thì đôi tay của Tần Dương tuy nhanh, nhưng lại nhanh hết sức có nhịp điệu và có tiết tấu. Hắn cũng không hề mệt mỏi vì tốc độ nhanh mà là một kiểu nhanh của người có tay nghề điêu luyện.
Đây giống như mở một trăm hai mươi con số giống nhau vậy, đi mấy con xe rẻ tiền mà chạy với tốc độ này thì như kiểu đang đi lơ lửng trên mây vậy, cái cảm giác này khó mà diễn tả được. Nhưng nếu như là xe hạng sang chạy với tốc độ một trăm hai mươi thì có cảm giác rất nhẹ nhõm, đó là việc của người điều khiển nó hơn nữa rất an toàn, và sẽ không có cái cảm giác lơ lửng trên không trung nữa. Với lại có thể rất nhanh, đó là một loại thao tác điềm tĩnh của nội tâm.
Mấy chục giây sau, mắt của mấy vị giám khảo đều đã mở to, và trong ánh mắt lộ ra niềm vui mừng không thể nào che giấu được.
Cao thủ!
Tần Dương này đúng là một cao thủ thực sự!
Tuy bài này không phải là bài pi-a- nô có độ khó cao nhất, nhưng trong thời gian đó vừa phải chú ý tốc độ, và vừa phải thư thái linh hoạt và sự mượt mà uyển chuyển, đây không phải là việc mà ai cũng có thể dễ dàng làm được.
Những vị giám khảo có mặt đang đánh giá về mặt tự nhiên đều là cao thủ, và họ đương nhiên có thể nghe được sự trầm tĩnh kia ở trong diễn tấu của Tần Dương, với sự thành thạo kia nên họ liền ngạc nhiên vui mừng đứng lên. Ai nấy đều nghe rất tỉ mỉ, thậm chí có hai vị giám khảo còn nhắm mắt vào để cảm nhận.
Cùng lúc đó, sắc mặt của mọi người trên hành lang cũng đều thay đổi dần.
- Cậu ấy lại chọn bài khó nhất!
- Ngón tay của cậu ấy rất nhanh, nhưng lại không hề bị loạn với tiết tấu rõ ràng. Cả bài đàn tấu giống như mây bay nước chảy rất lưu loát và sinh động, tên tiểu tử này lợi hại thật.
- Đúng là lợi hại thật! Thanh niên bây giờ ai cũng giỏi vậy sao?
Trương Minh rất có tiếng tăm ở trong nước, học trò mà ngài ấy đào tạo ra quả nhiên rất lợi hại, như thế này thì có lẽ lọt vào tốp mười là không vấn đề gì rồi.
- Đâu chỉ dừng lại ở tốp mười, tôi cảm thấy với trình độ này chỉ cần không phạm sai sót thì có lẽ cậu ấy sẽ vào trong cuộc thi bán kết để lọt tốp ba.
Đại Vân lần này gặp phải đối thủ mạnh rồi.
Hàn Thanh Thanh nghe đàn tấu của Tần Dương, vẫn giống như trước đây tự nhiên trôi chảy khiến cảnh đẹp ý vui, và trong lòng liền thở một hơi thoải mái nhưng rồi lại bất chợt yên lặng đến lạ.
Tần Dương trường hợp khó nào mà chưa gặp phải chứ!
Mưa bom bão đạn sắc mặt hắn còn không thay đổi, huống hồ đứng trước hàng ngàn người chơi pi-a- nô thì hắn cũng đàn thành thạo như thường mà thôi. Tần Dương đối mặt với mấy vị ban giám khảo, chẳng lẽ hắn có thể vì nghe những lời của mấy người xa lạ kia mà cảm thấy không thể phát huy tự nhiên được sao?
Như vậy bản thân sẽ là người để ý nhiều.
So sánh với những thí sinh tham gia phần đầu của cuộc thi thì tốp mười này chắc hắn lọt rồi. Hắn tuyệt đối có thể đi vào đấu bán kết thi đấu tuyển chọn công khai rồi, chỉ là không biết sẽ được xếp thứ mấy và so với điểm số của Đại Vân như thế nào.
Hàn Thanh Thanh theo bản năng liếc mắt sang bên Đại Vân, lại phát hiện trong ánh mắt của Đại Vân có sự kinh ngạc không thể che giấu được, hắn chỉ còn lại mấy đại địch trước mắt nữa thôi.