Chương 1176: Kình địch!
Chỉ có cao thủ mới biết sự lợi hại của cao thủ!
Người thường nghe tưng bừng, người trong nghề nghe ra cách thức.
Người không hiểu có lẽ sẽ chỉ cảm thấy, ồ, cái này nghe hay, về phần hay ở đâu thì căn bản nói không nên lời, nhưng người hiểu được thì biết được vì sao lại nghe hay.
Cũng ví như chơi đàn piano, người thường có lẽ căn bản không nghe ra sự khác biệt giữa một nghệ sĩ dương cầm bình thường và một nhà piano, nhưng người trong nghề lại có thể so sánh được rõ ràng ưu khuyết trong đó.
Người ở đây đều tham gia dự thi tổ đề cử, đều với mục tiêu tới tranh tài dương cầm Chopin quốc tế tổ chức ở châu Á, thậm chí như Đại Vân còn tới vì tranh tài ở Warsaw, bọn họ đương nhiên sẽ nghe ra được hay hay dở, cũng nghe ra được những chỗ biểu hiện tinh tế một cách hung tàn.
Nội tâm Đại Vân rất bàng hoàng, hắn ta không ngờ một thằng nhóc cho tới bây giờ chưa từng tham gia bất cứ cuộc thi tranh tài piano nào, chưa giành được bât cứ giải thưởng gì lại có thể đánh ra khúc nhạc tiêu chuẩn như vậy!
Thực lực này rõ ràng không hề thua kém gì hắn ta!
Kình địch!
Đại Vân cắn chặt quai hàm, rồi lại thả lỏng, nghiêm túc chăm chú lắng nghe phần diễn tấu của Tần Dương.
Hắn ta muốn tìm ra dù chỉ là khuyết điểm nhỏ nhất trong bài diễn tấu của Tần Dương, nhưng mãi cho tới khi tiếng đàn hoàn toàn kết thúc, hắn ta vẫn không tìm được bất cứ khuyết điểm nào.
Đại Vân hít một hơi thật sâu, hàng lông mi dài rũ xuống, trong ánh mắt xuất hiện vẻ âm u.
Bởi vì nếu như lựa chọn cùng một bài nhạc, hắn ta tự nhận cũng sẽ đánh rất khá, nhưng so sánh với Tần Dương, hắn ta lại cảm thấy không có một chút phần thắng nào, thậm chí hắn ta cảm giác đối phương có thể phát huy được tốt hơn so với mình, nhất là cái cảm giác thành thạo tới mức nhẹ nhàng là điều mà hắn ta không cách nào thể hiện ra được.
Người này!
Nếu như Tần Dương tiếp tục tham gia đấu bán kết thì hắn ta có lẽ còn có thể ở trong top ba, giành được một suất tới Nhật Bản, nhưng sợ rằng hắn ta chưa chắc đã giành được hạng nhất một lần nữa, hơn nữa tới Nhật Bản mọi người tranh đoạt vé tới Warsaw, hắn ta càng có thêm một kẻ địch, danh sách có hạn, đến lúc đó sợ rằng chưa chắc đã tới phiên hắn ta.
Tuyệt đối không thể để Tần Dương vào đấu bán kế, giành được suất tới Nhật Bản.
Trong phòng, Tần Dương nâng hai tay lên, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó đứng dậy, chuyển hướng đi hai bước, đứng trước mặt năm vị giáo viên giám khảo.
- Đánh rất tốt! Hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi, xem ra giáo sư Trương dạy dỗ được một học trò giỏi rồi!
Người lên tiếng trước là nữ giám khảo kia, khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, mở miệng tán dương Tần Dương trước:
- Mọi người nói có đúng không?
Nam giám khảo bên cạnh cười nói:
- Xác thực là vậy, khi nãy khi tuyển thủ này đàn thủ khúc kia, trong nội tâm của tôi còn đang suy nghĩ người trẻ tuổi này có thể tham vọng có hơi cao quá rồi không, nhưng mà khi nghe cậu đàn xong tôi mới biết suy nghĩ của bản thân sai rồi, trong quá trình cậu đàn, tôi nhắm mắt tập trung lắng nghe, cảm thụ lớn nhất chính là lưu loát linh động, không có chút gì không tự nhiên cả, cũng không có loại cảm giác cứng ngắc cưỡng chế kia, như nước chảy mây trôi vậy.
Một nam giám khảo khác nói tiếp:
- Đúng, trước đó xuất sắc nhất không thể nghi ngờ là Đại Vân, cậu ta đúng thật được vinh danh là ngôi sao thế hệ mới, nhưng mà sự thể hiện của cậu qua thủ khúc khi nãy không kém cậu ta bao nhiêu, nếu như cậu đàn những thủ khúc khác cũng vững chắc như vậy, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ là Đại Vân thứ hai, sẽ nhanh chóng bộc lộ ra tài năng, có được vị trí riêng!
Người giám khảo thứ ba cười nói:
- Tôi nghe đầy đủ một bản diễn tấu, trong đầu cũng chỉ có bốn chữ, đó chính là thành thạo, hậu sinh khả úy nha!
Dáng vẻ Tần Dương khiêm tốn, mỉm cười nói:
- Các thầy cô đã quá khen rồi!
Nữ giám khỏi hỏi:
- Cậu học đàn đã được bao lâu rồi?
Tần Dương trả lời:
- Năm sáu, bảy tuổi từng học một thời gian, sau đó mười mấy tuổi lại tiếp tục học thêm hai năm, mãi tới khi học đại học, chính là khi tôi gặp được thầy Trương Minh hai năm trước, thầy cảm thấy tôi có thiên phú ở phương diện piano, nhận tôi làm học trò, dốc lòng chỉ điểm cho tới bây giờ.
Nữ giám khảo kinh ngạc nói:
- Nói cách khác, cậu đạt tới trình độ này chỉ học liên tiếp piano qua bốn, năm năm sao?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy, vốn dĩ tôi học piano chẳng qua là một loại sở thích, cũng không dự định phát triển trên con đường này, cho nên học đứt quãng, coi là một sở thích cá nhân thôi.
Tần Dương nói rất đúng sự thật, hắn cũng không cần phải bịa đặt bản thân học đàn từ tiểu học ra sao, khắc khổ cố gắng, chăm chỉ không ngừng, chuyện thế này thế nọ, dù sao cuối cùng vẫn dựa vào bản lĩnh thật sự nói chuyện, còn về kinh nghiệm, ai quan tâm chứ?
Mấy giám khảo liếc nhau, đều thấy được sự bàng hoàng trong mắt đối phương.
Thiên phú của Tần Dương này thật sự đáng sợ.
Lúc này học mấy năm đã đạt tới tiêu chuẩn như vậy rồi, nếu học thêm vài năm nữa thì sẽ như thế nào đây?
Nam giám khảo bình luận:
- May mắn cậu được giáo sư Trương khai quật, nếu không với thiên phú như vậy chẳng phải sẽ bị mai một sao? Cậu lần này tham gia tổ đề cử, mục tiêu là Nhật Bản, hay là Warsaw?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Mục tiêu đương nhiên là hi vọng đi Warsaw rồi, nếu đã tham gia tranh tài thì tôi hi vọng được so tài với các cao thủ của các quốc gia trên thế giới, nếu có thể giành được thành tích tốt thì đương nhiên là tốt, đương nhiên phần nhiều là trao đổi học tập là chính.
Nữ giám khảo cười nói:
- Được rồi, hi vọng cậu ngày càng tiến xa trên con đường này, giành được thành tích tốt. Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, chuẩn bị thật tốt ngày mai đấu bán kết... Tôi nói như vậy, các vị không có ý kiến gì chứ?
Mấy giám khảo khác đều cười:
- Đương nhiên không có ý kiến.
Tần Dương khom người:
- Cảm ơn các thầy cô!
Tần Dương xoay người tiêu sái rời đi, mấy giám khảo thu lại ánh mắt, nhanh chóng viết điểm trên bảng chấm điểm.
Tần Dương ra khỏi phòng, lập tức cảm giác vô số ánh mắt đồng loạt nhìn tới mình. Những ánh mắt này khác nhau, nhưng cảm xúc phần lớn là kinh ngạc, hiển nhiên những người này không tin hắn có thể đánh đàn ra tiêu chuẩn như vậy.
Tần Dương bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy cũng không hề mất tự nhiên, thần sắc bình tĩnh đi xuyên qua đám người, đi tới hướng Hàn Thanh Thanh.
Đại Vân đứng bên cạnh Hàn Thanh Thanh, thấy Tần Dương đi tới, ánh mắt phức tạp, nhưng thần sắc trong mắt bỗng trở nên bình tĩnh, trên gương mặt thay vào đó thể hiện ý cười.
- Tần Dương, cậu quả nhiên khiến đám người chúng tôi phải chấn kinh rồi. Tiêu chuẩn này của cậu quả thật không phải lợi hại bình thường, vậy mà có thể đàn ra khúc nhạc có độ khó cao một cách lưu loát như vậy, lợi hại!
Tần Dương cười nói:
- Quá khen, chỉ là tay nhanh một chút mà thôi.
Đại Vân cười ha ha:
- Lời này của cậu nói ra chả có chút thành ý nào, ở đây ai cũng không phải người thường, thủ khúc này tôi nghĩ mỗi người đều đã từng luyện qua, trong đó tôi cảm thấy mọi người đa phần hẳn đều rất rõ, cậu xem cho tới thời điểm hiện tại, cộng thêm cậu nữa cũng mới chỉ có bốn người lựa chọn thủ khúc kia thôi.
Tần Dương cười hì hì trả lời:
- Đúng vậy, cũng vì có hơi khó, cho nên tôi mới lựa chọn tốc độ tay nhanh lựa chọn thủ khúc này, độ khó cao một chút đương nhiên có lợi hơn, hi vọng các thầy cô giám khảo khi chấm điểm sẽ cho cao hơn một chút.
Đại Vân vỗ vai Tần Dương, cười ha hả nói:
- Vào đấu bán kết là ổn rồi, có lẽ còn có thể đứng top ba, đợi tới khi tuyên bố thành tích, tối nay tôi làm chủ mời mấy người bạn cùng tụ tập, Tần Dương, hai người cùng đi chứ?