Chương 1177: Hạng một? Hạng hai?
Đại Vân đột ngột mời, còn trước mắt bao nhiêu người, khiến Tần Dương không tiện cự tuyệt.
Trong lòng Tần Dương nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, đang muốn lấy lý do khéo léo từ chối, Đại Vân lại mở miệng nói lần nữa:
- Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, đều có tiếng nói chung, cậu lần đầu tiên tới tham gia tranh tài, quen biết thêm mấy người bạn cũng là chuyện tốt, hơn nữa cũng cùng trao đổi với nhau, cũng có thể cùng nâng cao không phải sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Tôi và Thanh Thanh đã hẹn một người bạn...
Đại Vân cười hào sảng nói:
- Không sao, cậu mời bạn của cậu tới, nói chuyện cùng mọi người, mọi người lại thêm một người bạn nữa.
Tần Dương còn muốn từ chối, Đại Vân đã vỗ vai Tần Dương:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không được từ chối nữa.
Đại Vân đã nói tới nhường này rồi, Tần Dương nếu còn kiên quyết từ chối nữa thì có vẻ hơi không hợp với đạo làm người rồi. Tần Dương ngược lại không sợ đắc tội với người khác, nhưng ở đây cũng không có ít người cùng thế hệ với thầy, chỉ sợ những người này có ý kiến với hắn, sau đó sẽ ảnh hưởng tới Trương Minh mà thôi.
- Được rồi, thịnh tình như vậy tôi đây không thể từ chối rồi, nếu còn từ chối nữa thì thật bất kính rồi!
Được rồi, dù sao chính là ăn bữa cơm, có người mời khách thì bản thân đưa ba miệng ăn đi theo thôi chứ sao.
Chỉ dẫn theo ba miệng ăn, không dẫn theo ba miệng ăn là được.
Ăn xong bỏ chạy, khi đó chung quy sẽ không còn gì để nói nữa rồi.
Lúc này Tần Dương không hiểu rõ được tại sao Đại Vân lại mời hắn ăn cơm, là vì thấy hắn thể hiện ra thực lực rồi, cảm thấy bản thân sau này có thể có chút địa vị nổi danh trong giới này, cho nên lôi kéo làm quen trước sao?
Đại Vân thấy Tần Dương rốt cục đã đáp ứng liền cười nói:
- Như vậy mới phải, khảo hạch xong cũng gần tới giờ cơm rồi, đợi công bố kết quả xong chúng ta liền đi!
Nếu đã đáp ứng rồi, Tần Dương không ngại ngùng nữa, sảng khoái đáp ứng:
- Được!
Tần Dương đã hoàn thành phần thi sơ khảo của mình, dáng vẻ thoải mái đi cùng với Hàn Thanh Thanh tản bộ ra ngoài tới góc hành lang chờ hàng ngũ phía sau, tìm hai băng ghế ngồi xuống.
- Đánh đàn nghe rất hay, tiến top chắc chắn không thành vấn đề.
Tần Dương mỉm cười, thấp giọng nói:
- Không thành vấn đề, thầy giám khảo cũng bảo anh chuẩn bị tham gia bán kết rồi.
Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên, tuy kết quả này vốn trong dự liệu của cô, nhưng vẫn còn đang sơ khảo, trong tình huống phía sau còn có nhiều tuyển thủ chưa tham dự như vậy, vậy mà giám khảo đã nói với Tần Dương như thế, vậy thì cũng chỉ có một loại kết quả.
Biểu hiện của Tần Dương rất tốt, điểm hắn đạt được rất cao, cao đến mức những tuyển thủ tiếp theo không thể phát huy đá hắn ra khỏi top mười, cho nên giám khảo mới có thể nói ra những lời này.
Hàn Thanh Thanh vui vẻ khẽ hỏi:
- Anh nói xem anh có phải đứng hạng nhất không?
Tần Dương lắc đầu:
- Điều đó không thể nói chính xác được! Mặc dù anh cảm thấy anh đánh đàn không kém so với Đại Vân, nhưng Đại Vân chung quy là có thanh danh bên ngoài, những giám khảo này đều hoạt động trong cái giới kia, điểm của anh muốn vượt qua Đại Vân khả năng rất thấp.
Hàn Thanh Thanh nhíu mày:
- Ý anh muốn nói bọn họ thiên vị?
Tần Dương cười nói:
- Giám khảo là người, cũng không phải máy móc, là người thì khó tránh khỏi sẽ có sự lệch lạc về mặt cảm xúc. Đại Vân thành danh đã lâu, gần như là nhân vật đứng đầu trong giới piano thế hệ mới, thầy của anh ta cũng là nhân vật nổi danh trong giới này, phần tình cảm đương nhiên cao hơn anh một chút rồi, bọn họ dù sao cũng phải nể mặt mũi Đại Vân một chút chứ.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn lướt qua hướng phòng thi, hơi giảm thấp thanh âm nói:
- Nếu như không có người khác lợi hại hơn, Đại Vân được hạng một thì anh chắc hẳn sẽ là thứ hai hoặc thứ ba.
Hàn Thanh Thanh nhíu hàng mày đẹp:
- Vậy anh chẳng phải đã chịu thiệt rồi sao?
Tần Dương cười nói:
- Không sao mà, chỉ cần có thể vào top ba, cuối cùng có thể tham gia tranh tài ở Nhật Bản là được, đến lúc đó giám khảo sẽ không phải đến từ một quốc gia nữa, cơ bản không tồn tại chuyện như vậy nữa.
- Hơn nữa hiện giờ là sơ khảo, là không công khai, đợi cho tới khi đấu bán kết chính là thi đấu công khai, đến lúc đó sẽ quay trực tiếp đăng lên mạng, đến lúc đó đám giám khảo đương nhiên càng có chỗ cố kỵ, cho dù có thành kiến thì cũng sẽ không rõ ràng nữa.
Hàn Thanh Thanh mím môi, không nói thêm nữa.
Cha của cô chết quá sớm, cô càng hiểu nhiều hơn sự chân thật của thế giới này, thế giới này nào có công bằng chân chính kia chứ?
Hai người yên tĩnh tránh hàng dưới cùng cùng đợi, đợi tới năm giờ rưỡi, tất cả tuyển thủ dự thi mới hoàn thành sơ khảo, lại đợi thêm mười phút, một nhân viên cầm một tờ giấy A4 đi ra, dán lên tường.
- Thành tích thi đấu ra rồi!
- Nhìn xem, e rằng lần này phải thi trượt rồi!
Tất cả mọi người đứng dậy, đi tới hướng tờ thành tích được dán lên kia, hai mắt nhìn thẳng phiếu điểm.
- Đại Vân số một! Quả nhiên không ngoài dự liệu!
- Ngôi sao thời đại mới - cái danh này đâu phải nói không, thực lực thật cường hãn!
- Không ngoài dự đoán!
Tất cả mọi người theo thói quen nhìn từ trên xuống dưới, liếc mắt thấy được tên Đại Vân, lúc này có người kêu lên.
- Đại Vân, anh lại là số một rồi!
Trên khuôn mặt Đại Vân thể hiện mấy phần vui sướng, nhưng bỗng nhiên cưỡng chế nụ cười lại, giọng điệu khiêm tốn trả lời:
- Vận khí tốt, hôm nay phát huy rất tốt.
Có người cười nói:
- Anh đây không phải thực lực, mà là thực lực chắc chắn đấy.
Đại Vân mỉm cười nói:
- Mọi người đều rất lợi hại, chẳng qua hôm nay trạng thái của tôi tốt... Đúng rồi, mấy người bạn phía trước nhìn giúp một chút, Tần Dương xếp thứ mấy?
Đại Vân vừa dứt lời, trong đám người phía trước liền có người kinh ngạc kêu lên:
- Thứ hai! Tần Dương vậy mà đứng ở vị trí số hai!
Thứ hai!
Lòng Đại Vân chùng xuống, quả nhiên giống như những gì hắn ta dự đoán, đám giám khảo đều rất xem trọng Tần Dương, điểm này chắc chắn rất gần với hắn ta.
Đại Vân khi nãy đã cẩn thận nghe Tần Dương đánh đàn, trong nội tâm của hắn ta âm thầm so sánh, bản thân hắn ta tự cảm thấy kém linh động một chút so với Tần Dương, chẳng qua trước đó hắn ta đánh đàn không phải thủ khúc này, cho nên thật sự cũng không tiện trực tiếp phân cao thấp.
Nghe thấy bản thân đứng hạng một, phản ứng đầu tiên của Đại Vân là thở dài một hơi, phản ứng thứ hai chính là chú ý thành tích của Tần Dương.
- Số điểm chỉ kém một chút nữa thôi, thiếu chút nữa đã vượt qua Đại Vân rồi, thật sự là hậu sinh khả úy mà!
- Lợi hại, chưa bao giờ trải qua bất cứ cuộc tranh tài nào, lần đầu tiên tham gia sơ khảo đã có biểu hiện như vậy, Trương Minh dạy ra được một học trò giỏi đấy.
- Khó trách lúc trước khi Trương Minh nói với tôi tới người học trò này giọng điệu có chút phiền muộn, nói người học trò này không đặt tâm tư ở đàn dương cầm, hiện giờ mới bao lâu đã có thành tích như vậy, nếu như đợi thêm một thời gian nữa, hết sức chăm chú đào tạo chuyên sâu, thì thành tựu là không thể đo lường được!
Điểm chỉ kém một chút?
Trong lòng Đại Vân giật mình, một cảm giác nguy hiểm đột ngột dâng trào trong nội tâm.
Sợ rằng những giám khảo này còn cho hắn ta ít điểm nhân tình, nếu như hắn ta cũng giống như Tần Dương, là người mới không có lai lịch, như vậy điểm của hắn ta có thể cao như Tần Dương sao?
Lần sơ khảo này hắn ta đứng thứ nhất, như vậy đến khi đấu bán kết hắn ta còn có thể là số một không?
Tuy rằng top ba bán kết có thể tham gia tranh tài ở Nhật Bản, hơn nữa khi đi dự thi chỉ biết đại biểu Trung Quốc, mà không so thứ bậc, nhưng đấu bán kết tiếp theo chính là thi đấu công khai, đến lúc đó sợ rằng có rất nhiều sinh viên chuyên ngành học thuật âm nhạc sẽ tới quan sát, còn có quay trực tiếp, nếu như hắn ta bại bởi Tần Dương, như vậy cái danh hiệu ngôi sao thế hệ mới chỉ sợ cũng sẽ bị đập tan.
Không!
Đấu bán kết nhất định không thể thua Tần Dương!
Hắn ta nhất định phải thắng, nhất định phải giành được hạng nhất.