Chương 1178: Anh giải quyết giúp chú
- Tôi tới phòng vệ sinh...
Đại Vân mỉm cười chào hỏi, sau đó từ từ đi tới hướng nhà vệ sinh.
Đi từ phòng vệ sinh ra, Đại Vân không vội vã trở lại, mà là đi tới lan can trống bên cạnh, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số điện thoại.
- Anh...
Một giọng nói thô khàn vang lên bên loa:
- Không phải chú đang tham gia thi đấu sao, thế nào rồi, vẫn là hạng nhất?
Đại Vân ừ một tiếng:
- Là thứ nhất, nhưng hiện giờ có tình huống.
- Chuyện gì, chú nói đi.
Đại Vân quan sát xung quanh, xác nhận xung quanh không có người, lúc này mới nhỏ giọng trả lời:
- Trận tranh tài hôm nay có một người mới đến đây, chưa bao giờ tham gia bất cứ thể loại thi đấu gì, là một học trò của một vị giáo sư âm nhạc, thực lực rất mạnh...
Gión nói thô khàn cắt ngang lời Đại Vân nói:
- Còn mạnh hơn cậu?
Đại Vân do dự một chút:
- Với tình huống trước mắt, ở phương diện khác mạnh hơn em, kết quả sơ khảo cuối cùng em đứng thứ nhất, cậu ta thứ hai, hơn nữa hai người chỉ kém nhau một chút, em nghĩ có lẽ vì em có danh tiếng mới có thể bảo vệ được vị trí số một kia.
Giọng cười tục tằng vang lên nói:
- Cho nên?
Khuôn mặt Đại Vân thể hiện phần ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nhanh chóng nói:
- Em cũng không phải sẽ thua, thi đấu có thua có thắng rất bình thường, nhưng đối phương là một thằng nhóc mới vào đời, mới hơn hai mươi tuổi, còn là sinh viên, còn chưa bao giờ tham gia giải tranh tài gì, là người mới chưa từng được nhận giải gì, nếu như em bị cậu ta giẫm đạp thì em sẽ mất hết cả mặt mũi.
Giọng nói tục tằng dứt khoát hỏi:
- Chú dự định làm như thế nào, nếu chú gọi điện thoại cho anh rồi, chắc hẳn đã sớm có biện pháp rồi nhỉ.
Đại Vân cười, ánh mắt có phần lạnh lẽo:
- Tối nay em mời một đám người ăn cơm, em đặt ở phòng bao cây sồi khách sạn Vạn Quốc, em cũng có mời thằng nhóc kia, đến lúc đó anh tìm mấy người tìm một lý do gì đó đánh cho tên đó một trận, không nhất định phải đánh tên đó quá nghiêm trọng, quan trọng là tay của cậu ta, chỉ cần đánh gãy hoặc trật ngón tay của cậu ta, để cậu ta ngày mai không thể phát huy như bình thường là được, nhưng việc này làm phải khiến người khác không nhìn ra sơ hở, đừng khiến người khác cảm thấy là nhằm vào ngón tay của cậu ta.
Giọng nói tục tằng cười ha ha nói:
- Được, thằng nhóc chú đấy, mưu ma chước quỷ cũng không tồi, đã bảo chú về gia tộc làm ăn buôn bán, dựa vào cái đầu của chú làm gì có chuyện làm không tốt, nhưng chú lại cố tình muốn làm ngôi sao piano gì đó...
Đại Vân cười ha ha nói:
- Trong nhà có anh trai rồi, cũng không cần tới em, em lén lười, làm một số chuyện bản thân muốn làm thôi.
Giọng nói tục tằng dứt khoát trả lời:
- Được, chú gửi cho anh cái tin nhắn gửi tư liệu thằng nhóc kia qua đây, còn thời gian mấy đứa hẹn ăn cơm nữa, anh tìm mấy người đi giám sát, tên đó dù sao cũng phải đi vệ sinh, tùy tiện tìm lý do trực tiếp đánh một trận, giẫm lên tay mấy cái, việc này coi như xong.
- Được, cảm ơn anh!
Giọng nói tục tằng cười nói:
- Em ruột à, chỉ là chuyện nhỏ em cảm ơn cái rắm, nếu em muốn làm nghệ sĩ piano thì cứ làm thoải mái đi, làm cho gay gắt đi, sau này anh cũng dễ khoác lác với người ta, ai đó đó là em trai của anh, em trai ruột, như vậy người làm anh trai anh đây cũng được lây ánh sáng.
Đại Vân cười ha ha nói:
- Yên tâm, em sẽ không để anh thất vọng, lần này em tranh thủ đi Warsaw, hi vọng có thể giành được hạng nhất về, cả Trung Quốc cho tới nay cũng mới chỉ có hai người giành được hạng nhất này, nếu như em lấy được thì em chính là người thứ ba!
- Được, em cố gắng lên, những chuyện khác giao cho anh!
Đại Vân cúp điện thoại, ánh mắt có phần phức tạp.
Gia thế của hắn ta bất phàm, hắn ta có được một người anh trai có khả năng rất lợi hại, hắn ta cũng rất thông minh, nhưng lại chỉ là em trai, tình huống như vậy đã định sẵn hắn ta không thể tiếp quản gia tộc, Đại Vân thà làm đầu gà không làm phượng vĩ sau khi hiểu rõ điều này liền bỏ mặc sản nghiệp gia tộc, đổi thành nghệ sĩ piano.
Dù sao cho dù có tranh giành thì cũng không tranh được với anh trai, hắn ta lại không muốn phụ việc cho anh trai, làm trợ thủ của anh trai, cho nên hắn ta dứt khoát không tranh, nói như vậy, lợi dụng lòng áy náy của cha và anh trai, hắn ta ngược lại sống càng thoải mái hơn.
Bình ổn lại chút cảm xúc phức tạp trong lòng, Đại Vân hít một hơi thật sâu, đổi lại nụ cười mỉm nhẹ nhàng ôn hòa, lại phối hợp với trang phục mặc trên người, giống như công tử văn nhã.
- Các vị, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta lên đường đi thôi!
Ánh mắt Đại Vân đảo qua nhìn tới Tần Dương:
- Tần Dương, cậu lái xe không?
Tần Dương cười nói:
- Không có, tôi thuê xe đi được rồi.
Đại Vân dứt khoát trả lời:
- Vậy hai người ngồi xe của tôi cùng đi đi.
Tần Dương không bày đặt kiểu cách, mỉm cười đáp ứng:
- Được!
Đại Vân sắp xếp cho những người khác một chút, hai, ba người một xe phân ra không lôi kéo người khác, sau đó xem như đã sắp xếp xong.
Đoàn người đi xuống tầng, đi ra bãi đỗ xe, Đại Vân nhanh chóng lái xe của mình tới, là một chiếc Porsche Panamera.
Đại Vân dừng xe trước mặt Tần Dương, cửa sổ xe hạ xuống, mỉm cười nói:
- Đi thôi.
Tần Dương mỉm cười, mở cửa xe cùng Hàn Thanh Thanh ngồi vào trong, mỉm cười nói:
- Porsche Panamera, xe rất tốt.
Ánh mắt Đại Vân nhìn khuôn mặt của Tần Dương, hi vọng từ ánh mắt Tần Dương nhìn ra được hâm mộ, thậm chí là bất an và tự ti, nhưng lại khiến hắn ta thất vọng, thần sắc của Tần Dương vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không hề có bất cứ ý bất ngờ hoặc bối rối nào, Đại Vân không cam lòng liếc nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, lại phát hiện thần sắc của Hàn Thanh Thanh cũng rất bình tĩnh, đến cả vẻ mặt kinh hỉ cũng không hề có.
Trong lòng Đại Vân hừ lạnh một tiếng, nhưng trên khuôn mặt vẫn là nụ cười mỉm ấm áp:
- Xe không đắt, tổng cộng mới có một triệu năm trăm ngàn gì đó. Tôi chủ yếu thích loại hình xe, con người của tôi là vẻ bên ngoài, dù sao cũng không lái đi nhiều, đẹp mắt là được.
Tần Dương mỉm cười đáp lời:
- Loại hình xe của Porsche là hình giọt nước, hơn nữa tính an toàn cũng có khả năng cao, Porsche Panamera càng là loại hình xe đại diện vẻ bề ngoài này, quả thật rất đẹp mắt.
Đại Vân ừ một tiếng, rất vừa phải không tiếp tục đàm luận về xe nữa, nếu không sẽ khiến người khác có cảm giác rõ ràng bản thân đang khoe khoang, mà bây giờ chủ đề là Tần Dương dẫn dắt, vô hình ép quá liền chạy mất, thể hiện quá lớn không nói, còn có vẻ mất phong độ.
- Tần Dương, cậu bây giờ năm mấy rồi?
- Đại học năm ba.
Đại Vân cười nói:
- Tôi thấy tiêu chuẩn piano của cậu rất cao, khi cậu đánh đàn ban nãy tôi ở bên ngoài lẳng lặng lắng nghe rất khâm phục, có nhiều chỗ xử lý rất tinh tế hợp lý, đổi lại là tôi cũng không xử lý được tốt như vậy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Anh đang khen tôi, anh chính là số một đấy.
Trên khuôn mặt Đại Vân nở nụ cười khổ:
- Số một kia tôi tính ra không chừng có mấy điểm là nhân tình, nếu như tôi cũng là lần đầu tiên tới dự thi như cậu, điểm của tôi có lẽ không đạt được như bây giờ, không chừng còn thấp hơn cậu ấy chứ...