Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1169 - Chương 1179: Ngụy Biện!

Chương 1179: Ngụy biện!
 

Lời nói, hành động và cử chỉ của Đại Vân đều biểu hiện rất phong độ, thậm chí đến cả nhiều chỗ đánh đàn không bằng Tần Dương cũng có thể nói ra một cách đương nhiên, khiến người khác có cảm giác của một quân tử vô cùng thẳng thắn, khiêm tốn.

Nếu như Tần Dương và Hàn Thanh Thanh không gặp được Đại Vân ngày đầu tiên, có lẽ lúc này Tần Dương cũng sẽ cảm thấy Đại Vân là quân tử thẳng thắn, khiêm tốn, đáng tiếc đã có ấn tượng xấu từ trước đó, Tần Dương chỉ có thể cho hai chữ để đánh giá trước tất cả những biểu hiện này của Đại Vân.

Ngụy biện!

Tần Dương là đặc công của Long Tổ, đã được huấn luyện đặc biệt có liên quan, từ những động tác nhỏ và biểu lộ của một người, thậm chí vận động cơ mặt cũng có thể đoán được suy nghĩ nội tâm của một người như thế nào.

Đại Vân bên ngoài biểu hiện rất rộng lượng, là người trong ngoài như một, nhưng từ biểu lộ lơ đãng qua ánh mắt hoặc một động tác rất nhỏ thể hiện ra của gã cho thấy gã chỉ đang cố nén sự không vui trong lòng, nội tâm của gã và biểu hiện bên ngoài của gã đều trái ngược nhau.

Âm trầm, tức giận, khó chịu!

Tần Dương cũng không hiểu vì sao Đại Vân nhất định phải kéo mình theo, tìm đủ loại lý do muốn dắt Tần Dương đi cùng, nói ra cho oái là giới thiệu bạn bè cho mình.

Tần Dương cuối cùng đáp ứng, một mặt trước ánh mắt chăm chú của mọi người bị lời nói của hắn ta chèn ép không thể không đáp ứng, mặt khác hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Đại Vân muốn làm gì.

Tần Dương cũng không tin gã chỉ thật sự muốn mời mình ăn cơm, thật lòng muốn làm bạn với mình.

Bản thân đứng hạng hai, chỉ kém gã có mấy điểm, lúc này hẳn là đối thủ lớn nhất của gã, mọi người lần đầu gặp mặt, gã biểu hiện nhiệt tình như vậy, không để tâm như vậy, nhìn kiểu gì cũng không phù hợp với lẽ thường.

- Thiên phú của cậu ở phương diện piano tốt như vậy, sau này sau khi tốt nghiệp có dự định phát triển trong giới piano không?

Tần Dương mỉm cười trả lời:

- Có lẽ là không, piano chỉ là một sở thích, nếu như phát triển như là một nghề nghiệp thì sẽ mất đi dự tính sở thích ban đầu, sở thích sẽ biến thành một loại đau khổ.

Đại Vân khen ngợi:

- Nói rất hay, chỉ có điều cậu có thiên phú tốt như vậy, nếu như không tiếp tục khai thác thì thật sự quá lãng phí rồi.

Tần Dương mỉm cười, đột ngột trả lời:

- Còn hai năm mới tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp lại nói sau, sự việc xảy ra sau này có ai nói rõ ràng được đây?

- Như vậy cũng đúng, mấy năm gần đây kế hoạch không thay đổi quá nhanh, chuyện tương lai để tương lai nói đi, làm tốt chuyện trước mắt đã, ngày mai cậu phải cố gắng lên, tranh thủ hai chúng ta cùng vào top ba, như vậy chúng ta có thể cùng tới Nhật Bản tham gia tranh tài rồi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi sẽ cố hết sức.

Đại Vân hơi nghiêng đầu hỏi:

- Giáo sư Trương cho cậu tới dự thi, có cho cậu một mục tiêu nào đó nhất định không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không, học tập là chính, đi tới bước nào hay bước đó thôi.

Đại Vân cười ha ha nói:

- Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nếu đã đến đây rồi dù sao cũng phải cố gắng thật tốt, nếu có thể tới Nhật Bản thì có thể cọ xát trao đổi với nghệ sĩ piano từ nhiều quốc gia trên thế giới, nói là nâng cao cũng sẽ tăng nhanh thôi, cũng có thể thu hoạch được nhiều hơn, nếu có thể may mắn tới Warsaw, hì, như vậy sẽ cùng tranh tài với cao thủ đứng đầu thế giới, như vậy thì càng lợi hại hơn rồi!

Khi Đại Vân nói tới tranh tài ở Warsaw, cả người như không đè nén được niềm vui sướng, hoặc là gã căn bản không hề đè nén, vì loại cảm xúc như vậy đối với tất cả những người tham dự tổ đề cử hôm nay là bình thường, điều này cũng tương đương với câu "Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải một binh sĩ tốt" vậy, nếu đã tới rồi thì có ai lại không muốn thắng, có ai lại không muốn tới Warsaw chứ?

Có thể giành giải thưởng hay không chưa nói, cho dù chỉ đi dạo Warsaw một vòng thì đó cũng là một tư cách đáng để khoác lác nữa.

Nói tới việc này, Tần Dương ngược lại nhớ ra, hơi thò người ra đằng trước:

- Nói tới Warsaw, anh đã từng tới Warsaw tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế chưa?

Đại Vân lắc đầu, cười khổ:

- Đó cũng không phải ai muốn đi là có thể đi. Năm năm trước tôi cũng tham gia thi đấu tuyển chọn, nhưng khi đợt thi đấu cuối cùng diễn ra tôi gặp phải chút chuyện, khiến trạng thái tinh thần của tôi không ổn định, phát huy kém một chút, sau đó bị Sa Hoa đào thải, anh ta tới Warsaw, thành tích rất tốt, nhưng cũng không lấy được hạng một.

- Năm năm nay tôi cố gắng luyện đàn chính vì cơ hội cuối cùng này, nếu không khi bỏ lỡ rồi thì cả đời này sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên lần này tôi nhất định phải phát huy toàn lực, thể hiện toàn bộ thực lực, tranh thủ một đường tiến thẳng tới Warsaw, giành được hạng nhất!

Tần Dương cười nói:

- Lần này nhất định có thể làm được! Đúng rồi, thi đấu tuyển chọn người ở Warsaw như thế nào vậy, không thể trực tiếp báo danh sao?

Đại Vân bèn giải thích:

- Tư cách đều là đấu thắng mà ra, nếu như chỉ cần báo danh tham gia thì chắc hẳn chỗ đó sẽ trực tiếp bạo nổ, có ai lại không muốn tham gia một chút chứ, chỉ sợ là đi tham gia thôi, đi ngang qua sân khấu một cái, chắc hẳn mỗi nghệ sĩ đánh đàn piano đều sẽ muốn đi một lần...

- Mỗi khu vực đều có mấy danh sách, chỉ cần có thể vào trong vòng danh sách đó là được, ví dụ như khu vực châu Á, lần này tổ đề cử thi đấu tranh tài dương cầm Chopin quốc tế khu vực châu Á chính là đại diện cho khu vực châu Á, tất cả danh sách cũng sẽ xuất hiện từ nơi này, muốn tới Warsaw tham gia thi đấu thì phải nắm chắc vòng tổ đề cử.

- Danh sách cụ thể mỗi lần sẽ có sự khác biệt, sẽ tiến hành điều chỉnh theo số người tham gia cùng với số lượng quốc gia... nhưng bình thường sẽ không điều chỉnh quá nhiều. Cậu nghĩ mà xem, quốc gia của chúng ta có ba người, cả châu Á có bao nhiêu quốc gia, có bao nhiêu người tham gia, còn có các châu lục khác được bao nhiêu người, tổng cộng tham gia so tài ở Warsaw bình thường phải hơn trăm người, cậu nói xem phải chém bỏ đi bao nhiêu người?

Trong lòng Tần Dương ngầm tính toán, Đại Vân nói hình như cũng đúng, xem ra muốn ôm chặt top đầu cũng không đơn giản.

- Quả thật không dễ dàng, khó trách đã bao lâu nay mà Trung Quốc tổng cộng chỉ có hai lần giành được hạng một...

Vẻ mặt Đại Vân biểu lộ bất đắc dĩ nói:

- Mặc dù Trung Quốc tổng hợp lại thực lực của một nước đã trở nên vô cùng cường đại, là nước lớn đứng đầu phương Đông, đủ để chống lại Mỹ, nhưng trên phương diện âm nhạc, nhất là xét trên phương diện piano, Trung Quốc vẫn yếu kém hơn một chút, nhưng hiện giờ với sự xoay chuyển của nền kinh tế, điều kiện đào tạo trẻ nhỏ cũng ngày càng tốt lên, hiện giờ đã có rất nhiều những thế hệ trẻ tuổi có thiên phú ở phương diện piano này, có lẽ trong tương lai chúng ta cũng sẽ ngày càng trở nên lớn mạnh ở phương diện này.

Tần Dương mỉm cười trả lời:

- Đúng, quốc gia cường đại cũng không đơn thuần chỉ là GDP, cũng không đơn thuần chỉ có khoa học kỹ thuật, mà là đủ mọi mặt.

Khách sạn Đại Vân đặt cách học viện nghệ thuật Bằng Thành cũng không tính là xa, khi đang nói chuyện thì xe đã lái tới khách sạn, đỗ lại xong ở trong hầm gửi xe, ba người đứng thang máy lên khách sạn, sau đó đi vào phòng bao.

Trong phòng bao là một cái bàn tròn lớn, đã có mấy người cả nam lẫn nữ ngồi. Đám người Tần Dương sau khi ngồi xuống liền nhanh chóng có thêm mấy người nữa, tổng cộng khoảng bốn mươi, năm mươi người.

Đại Vân thấy mọi người đã tới đông đủ liền bảo nhân viên phục vụ bưng món ăn lên, sau đó tổ chức mọi người rót rượu ra, Đại Vân làm người chủ trì nâng ly đứng dậy.

- Mọi người từ trời nam đất bắc tới, ngày thường đều mò mẫm tán gẫu trên mạng, hôm nay nhờ lần tranh tài này mới tụ tập đông đủ cùng một chỗ, làm người địa phương Bằng Thành, hoan nghênh mọi người tới Bằng Thành, tới đây uống một ly!
Bình Luận (0)
Comment