Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1170 - Chương 1180: Mày Quen Đại Vân Chứ?

Chương 1180: Mày quen Đại Vân chứ?
 

- Tôi đi toilet.

Tần Dương uống một ly với một người đàn ông bên cạnh, đứng dậy, đi ra ngoài.

Ánh mắt Đại Vân vẫn luôn trò chuyện trêu chọc mọi người luôn luôn không thay đổi, cầm điện thoại bên cạnh lên, nhắn một cái tin sớm đã soạn sẵn gửi đi.

Mười giây sau, điện thoại của Đại Vân nhận được một tin nhắn.

- Đã nhận.

Đại Vân tiện tay xóa bản ghi chép lại tin nhắn đã gửi cùng với tin nhắn nhận được này, sau đó thần sắc tự nhiên đặt di động xuống, bưng ly rượu lên, cười nói với người đàn ông bên cạnh:

- Đến đây Chu Khang, chúng ta cụng một ly!

Tần Dương ra khỏi phòng, nhìn chỉ dẫn nhà vệ sinh một chút, đi theo hướng dẫn về phía trước.

Bàn rượu đã qua một nửa, bầu không khí rất hòa hợp, mọi người đều rất hào hứng, nói chuyện trên trời dưới đất rất sung sướng.

Đại Vân làm chủ, chủ đề nói không ngừng, không có ai bị lạnh nhạt, cũng không có ai bị nhắm tới, điều này khiến Tần Dương có chút kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân suy nghĩ nhiều, lòng tiểu nhân rồi?

Tần Dương đi vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong trở lại bồn rửa tay, xoay người đi tới hướng cửa ra vào, vừa bước qua thì một gã đàn ông cường tráng khoảng ba mươi tuổi với khuôn mặt đỏ bừng đúng lúc xuất hiện trước mặt bước vào, đụng thẳng tới Tần Dương.

Tần Dương phản ứng rất nhanh, cứng rắn thu lại bước chân, trọng tâm lui về sau, nghiêng người tránh khỏi bị đụng trực diện, nhưng vì cửa phòng vệ sinh không rộng, bả vai hai người vẫn đụng vào nhau.

Tần Dương lui ra phía sau một bước, cười thuận miệng nói xin lỗi:

- Thật ngại quá.

Xuất môn ra ngoài nên dĩ hòa vi quý.

Nhưng Tần Dương chủ động nói xin lỗi cũng không nhận được lời đáp lại thiện ý của đối phương. Mặt gã đàn ông đỏ bừng dừng bước, phun mùi rượu nói:

- Fuck, mày con mẹ nó không có mắt à?

Khuôn mặt của gã đàn ông đỏ bừng, trong ánh mắt có tơ máu, vừa nhìn đã biết là người uống rất nhiều rượu, dáng vẻ đỏ bừng tía tai, thậm chí còn hung ác.

Tần Dương nhíu mày, trong mắt thể hiện mấy phần lạnh lẽo:

- Là anh đi đường không nhìn đường đụng trúng tôi, anh ngược lại bóp méo sự thật rồi!

Gã vươn tay tát hướng lên mặt Tần Dương:

- Cáo trạng cái mẹ mày!

Gã vẫn chưa đánh tới khuôn mặt của Tần Dương đã cảm giác cổ tay bị siết chặt, cổ tay giống như bị một vòng sắt siết chặt, một cái tát này đương nhiên không đánh tới được.

Gã chấn động, dùng sức vùng vẫy, tay lập tức rút về.

Tần Dương nhìn gã đàn ông trước mặt, ánh mắt có phần kinh ngạc.

Hắn đương nhiên không phải không bắt được tay gã này, đừng nói chút sức lực ấy của đối phương, cho dù có lớn hơn gấp mười lần thì Tần Dương đã không buông tay thì gã sẽ không rút về được.

Tần Dương chủ động buông lỏng tay là vì ngay giây phút đối phương vùng vẫy dùng sức đó, hắn cảm giác được rõ ràng trong kinh mạch của đối phương đột ngột tuôn ra nội khí.

Gã đàn ông mặt đỏ bừng kia hóa ra là một người tu hành!

Gã đàn ông mặt đỏ rút tay của mình về, tiến lên một bước, lập tức đi vào nhà vệ sinh, tiện tay lôi kéo, hoàn toàn đóng cửa phòng vệ sinh lại.

- Thằng nhóc thối, vênh váo à, xem ông đây hôm nay xử lý mày thế nào!

Gã đàn ông mặt đỏ trực tiếp vươn tay về hướng ngực của Tần Dương. Tần Dương nhíu mày, tay duỗi ra một lần nữa, một lần nữa giữ cổ tay của đối phương.

Nụ cười nhe răng trên khuôn mặt của gã lập tức cứng lại, bởi vì tốc độ của Tần Dương rất nhanh, vốn dĩ muốn túm lấy cổ áo Tần Dương, ném hắn xuống mặt đất, thuận thế giẫm lên tay hắn mấy cước, nhưng tay của gã lại bị Tần Dương đi sau bắt tới trước.

Không chỉ như vậy, gã đàn ông mặt đỏ cảm thấy tay của bản thân giống như muốn gãy. Gã giãy lực mạnh kéo lại, thế nhưng lại một lần nữa không di chuyển gì.

Trong lòng gã đàn ông mặt đỏ đập thình thịch. Gã làm một người tu hành đương nhiên hiểu rõ lực đạo trên cánh tay mình thế nào, đối phương có thể bắt tay của gã một cách chuẩn xác như vậy, còn luôn siết chặt khiến tay của gã không thể di chuyển được, tốc độ và lực đạo này chắc chắn không phải người thường có thể có được.

Thằng nhóc này cũng là người tu hành, hơn nữa thực lực còn cao hơn gã, chênh lệch không chỉ nhỏ một bậc, nửa bậc đâu.

Gã đàn ông mặt đỏ biết bản thân đá phải miếng sắt rồi, nhiệm vụ mà lão đại giao cho gã hôm nay chắc chắn không hoàn thành được rồi, nếu còn kiên trì đánh tiếp nữa sợ rằng gã lúc này sắp sửa bị xử lý rồi.

Gã đàn ông mặt đỏ mặt ngoài rất say, thật ra chỉ uống rượu lên mặt, thân người không say, gã chỉ dùng để giả bộ bản thân uống say, như vậy cho dù có đánh Tần Dương thì người khác cũng chỉ cho rằng chỉ là say rượu làm loạn, cộng thêm gã chỉ cần giẫm Tần Dương một chân là được, cũng không cần giẫm gãy, việc này cho dù nháo tới cục cảnh sát thì cũng không coi là chuyện gì lớn, cũng sẽ không có ai hoài nghi tới Đại Vân.

Nhưng sự việc bây giờ đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hoàn toàn mất khống chế rồi.

Trong lòng gã đàn ông mặt đỏ không yên, giọng nói lập tức mềm nhũn:

- Anh buông tay, tôi... tôi không động tay, khi nãy uống hơi nhiều, có chút nóng nảy...

Gã đàn ông nói hai câu, nhìn Tần Dương vẫn không có ý định buông tay như cũ, hơn nữa ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo, trong lòng càng kinh hoảng, nhanh chóng thêm một câu:

- Thật xin lỗi, miệng của tôi thối, có mắt như mù, anh hãy bỏ qua cho tôi đi!

Tần Dương lạnh lùng hỏi:

- Mày là người tu hành, gia tộc nào, môn phái nào?

Gã đàn ông mặt đỏ do dự, ấp úng không chịu trả lời, chỉ cầu xin tha thứ:

- Thật xin lỗi, tôi khi nãy uống nhiều quá, tôi nhận lỗi với anh, lần sau tôi cũng không dám nữa.

Bộ dạng gã đàn ông mặt đỏ biểu lộ như thế nào Tần Dương đều nhìn thấy cả, trong ánh mắt Tần Dương thể hiện mấy phần khinh thường.

Cái loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!

Tần Dương hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay tỏa ra khí, một dòng nội khí trong nháy mắt chạy vào trong kinh mạch của gã, thô bạo như đao cắt, đi thẳng một đường mãi tới bả vai mới ngừng lại.

Gã đàn ông mặt đỏ kêu thảm một tiếng, ánh mắt kinh hãi, một cánh tay nhẹ nhàng này không phải ai cũng có thể xuất ra được?

Tần Dương buông lỏng tay ra, cánh tay của gã đàn ông mặt đỏ lập tức mềm oặt rủ bên người, giống như đã bị chặt đứt vậy.

Tần Dương không đánh gãy tay của gã, chỉ có điều khiến gã phải chịu chút đau khổ, cái tay này không có tới một tháng thì không thể tĩnh dưỡng tốt, mà trong một tháng này cũng sẽ đau đớn kịch liệt, coi như là hình phạt cho cái gã ăn nói lỗ mãng này.

- Cút!

Gã đàn ông mặt đỏ không dám hé răng, cánh tay lắc lư quay đầu đi ra ngoài.

Tần Dương nhìn bóng lưng gã mặt đỏ, trong lòng thầm nghĩ người tu hành ở Bằng Thành không ít, trong một nhà hàng cơm có hai người hoặc hai bàn người tu hành đang dùng cơm... Đợi đã, Đại Vân?

- Đứng lại!

Tần Dương đột ngột quát to, thân người gã đàn ông mặt đỏ chấn động, nhưng vẫn không dám chạy đi, chỉ quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Dương.

Tần Dương chậm rãi đi tới, hai mắt nhìn thẳng hai mắt gã đàn ông mặt đỏ, trong mắt giống như có một loại thay đổi kỳ lạ, ngày càng trở nên thâm sâu hơn, giống như cái giếng sâu âm u.

- Mày quen biết Đại Vân chứ?

Gã đàn ông mặt đỏ nhìn hai mắt Tần Dương, tâm thần lập tức thẫn thờ trong tích tắc, nghe thấy giọng nói của Tần Dương liền trả lời theo bản năng:

- Quen...
Bình Luận (0)
Comment