Chương 1181: Thủ đoạn phản kích
Gã đàn ông mặt đỏ theo bản năng trả lời một chữ này, sau đó cả người bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức tỉnh táo vài phần, hoảng sợ nhìn Tần Dương trước mặt, liên tục phủ nhận.
- Không quen! Anh nói tới ai, tôi hoàn toàn không biết!
Hai mắt Tần Dương hơi híp lại, sự thâm sâu trong mắt biến mất, một lần nữa trở nên sáng ngời có thần, chẳng qua càng lạnh lẽo hơn.
Vậy mà thật sự là Đại Vân!
Khó trách gã nhiệt tình mời mình tới ăn cơm như vậy, hơn nữa cả quá trình đều rất nhiệt tình, không hề nhìn ra chút mánh khóe nào là nhắm tới hắn, hóa ra là bảo người ở đây chờ hắn.
Tần Dương vươn tay bắt lấy cổ tay của gã đàn ông mặt đỏ, lạnh lùng nói:
- Tao hỏi mày một câu, mày trả lời một câu, nếu có một câu không hài lòng, lần sau tay của mày cũng không chỉ bị thương kinh mạch đâu, mà là toàn bộ kinh mạch bị hủy, hậu quả kia mày hẳn hiểu rất rõ!
Vẻ mặt gã đàn ông mặt đỏ biến sắc, trong ánh mắt ngập tràn sự hoảng sợ.
Kinh mạch bị tổn thương điều dưỡng là có thể khôi phục, nhưng toàn bộ kinh mạch bị hủy nói rõ từ nay về sau một tay của gã sẽ hỏng hoàn toàn, nói đơn giản thì một tay của gã hoàn toàn tàn phế!
- Mày tên là gì?
Gã đàn ông mặt đỏ nhanh chóng trả lời:
- Tôi tên Lục Đại Vệ... Tôi là người Đại gia, nếu anh đối phó với tôi thì chính là đối phó với Đại gia!
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đỏ, tiếp tục khẽ hỏi:
- Đại gia Bằng Thành? Đại Vân là người Đại gia?
Gã đàn ông mặt đỏ nhanh chóng gật đầu:
- Đúng, Đại Vân là nhị công tử gia chủ Đại gia, nếu anh tổn thương tôi, Đại gia sẽ không chịu để yên đâu!
- Chỉ dựa vào Đại gia?
Tần Dương cười lạnh một tiếng, gã đàn ông mặt đỏ nghe thấy năm chữ này giống như một tiếng sấm rền vang.
Đối phương là người tu hành, biết Đại gia của Bằng Thành, như vậy chứng minh đối phương hiểu rõ địa vị và năng lực của Đại gia, nhưng đối phương vẫn có thể nói ra mấy chữ này, như vậy nói rõ điều gì?
Tần Dương không nói nhảm nữa, hỏi câu cuối cùng:
- Là Đại Vân sai mày đối phó tao sao, gã bảo mày đối phó tao thế nào, đánh tao tàn phế?
Nếu biết kẻ này có quan hệ với Đại Vân, như vậy tất cả không cần nói cũng đã biết rồi.
Đại Vân đã coi hắn là đối thủ lớn nhất, cho nên muốn trong hôm nay khiến bản thân gặp phải chuyện ngoài ý muốn, như vậy ngày mai gã sẽ không còn đối thủ, có thể ổn thỏa giành được hạng nhất.
Lục Đại Vệ vội vàng phủ nhận:
- Không phải Đại Vân sai tôi tới, là đại thiếu gia của Đại gia bảo tôi tới, cũng không nói muốn phế anh, chỉ bảo tôi tìm lý do giẫm tay của anh một cước, để anh ngày mai không thể đánh đàn linh hoạt là được...
Tần Dương cười lạnh:
- Đại thiếu gia Đại gia mà mày nói chính là anh trai của Đại Vân phải không?
Lục Đại Vệ ngoan ngoãn gật đầu:
- Đúng vậy.
Tần Dương hừ lạnh nói:
- Vì muốn lấy hạng nhất kia mà gã ngược lại rất để tâm, chẳng lẽ cái danh ngôi sao thế hệ mới kia của gã là do đả kích đối thủ mà có được sao?
Lục Đại Vệ hoảng sợ, bất an hỏi:
- Tôi biết gì đều đã nói hết rồi, trước đó tôi cũng không dự định muốn làm gì anh, chỉ bới móc bẻ tay của anh một chút hoặc giẫm một cước thôi. Tôi đã bị trừng phạt rồi, anh hãy bỏ qua cho tôi đi!
Lục Đại Vệ không thể không khủng hoảng. Đối phương biết Đại gia, hơn nữa còn không có vẻ gì là lo lắng cả, điều này cho thấy gã cho dù lôi Đại gia ra cũng không có bất cứ tác dụng gì, mà người tu hành nếu như muốn trừng phạt, xử lý một người nào đó thì thật sự có quá nhiều biện pháp âm hiểm thâm trầm, những biện pháp này thậm chí cho dù vào bệnh viện cũng chưa chắc đã kiểm tra ra được...
Tần Dương quả thật đã hỏi được tất cả những chuyện bản thân muốn biết, hừ lạnh một tiếng, sử dụng nội khí, một lần nữa hung mãnh rót vào cánh tay trái của Lục Đại Vệ.
- A!
Lục Đại Vệ hét thảm một tiếng, cả khuôn mặt lẫn cơ thể đều run rẩy, mắt ngấn nước, ngũ quan vì đau đớn kịch liệt mà nhăn nhúm.
- Bịch bịch!
Lục Đại Vệ trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nước mũi cũng chảy xuống:
- Tôi không dám nữa đâu, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi!
Tần Dương hừ lạnh một tiếng, bỏ tay Lục Đại Vệ ra:
- Sau này còn làm chuyện trợ trụ vi ngược nữa thì cẩn thận suy nghĩ tới cánh tay trái của mày!
Lục Đại Vệ bắt được cọng cỏ sống từ cõi chết, liên tục cảm ơn:
- Vâng, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa, tôi thật sự không dám!
Tần Dương hừ lạnh một tiếng:
- Mày nói cho gã sai mày tới, nói mày tới nhà vệ sinh không gặp được tao, còn lại thì mày tự biên tự diễn đi, tao sẽ không vạch trần chuyện này, đương nhiên mày cũng có thể lựa chọn có sao nói vậy, nói chuyện mày bán đứng bọn họ ra sao!
Lục Đại Vệ luôn miệng hứa hẹn:
- Tôi không nói, tôi nghe lời anh, tôi tuyệt đối không nói!
- Cút!
Lục Đại Vệ không dám nói nhiều thêm một câu nào nữa, quay đầu bỏ chạy, xoay người quá nhanh liền đụng đầu với cửa, gã liền ôm đầu chạy chật vật.
Tần Dương đi tới trước bồn rửa mặt, mở chút nước rửa tay, từ từ cọ rửa tay, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ tự hỏi.
Hắn nên ứng đối như thế nào đây?
Giằng co với Đại Vân, vạch trần bộ mặt thật của gã?
Hoặc là trực tiếp ra tay, ăn miếng trả miếng, khiến gã ngày mai không thể dự thi?
Cách đầu tiên hình như không có lực độ gì, cách sau hình như dễ dàng khiến người khác lên án, dù sao trước mặt người khác Đại Vân biểu hiện vô cùng thân mật, vô cùng tốt với hắn, thậm chí còn có thể nói là quan tâm một người mới như hắn, nếu hắn động thủ đánh gã, dẫn tới khiến gã không thể dự thi, cho dù mình nói ra sự thật thì chỉ sợ cũng có rất nhiều người sẽ chỉ trích hắn đi?
Bản thân hắn không sợ những kẻ này chỉ trích, dù sao hắn cũng không mất một cọng lông nào, nhưng thầy Trương Minh sợ rằng phải vì vậy mà gánh chút áp lực.
Có lẽ có thể đổi một phương pháp giải quyết khác, một phương pháp vẹn toàn đôi bên có thể vừa trả thù Đại Vân mà cũng sẽ không bị người khác lên án.
Ừ, có rồi!
Khi Tần Dương rửa sạch bọt rửa tay, dùng giấy lau sạch sẽ nước đọng trên tay, Tần Dương đã hoàn thành việc tự hỏi, đưa ra quyết định cuối cùng.
Vẻ mặt Tần Dương tự nhiên về tới phòng bao, trong giây phút mở cửa phòng ấy, Tần Dương liền nhìn thấy ánh mắt Đại Vân liếc qua một chút, khi thấy bản thân hoàn hảo không tổn thương gì thì ánh mắt không che dấu được vẻ kinh ngạc.
Có lẽ gã cũng cảm thấy ánh mắt của mình không đúng, gã gượng gạo rũ mắt, đợi tới khi ngẩng đầu lên lần nữa thì vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Tần Dương giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi lại vị trí của mình, mỉm cười với Hàn Thanh Thanh, sau đó tiếp tục cầm đũa lên, tiếp tục ăn uống như trước.
Đại Vân nương theo động tác uống rượu đánh giá Tần Dương mấy lần, phát hiện Tần Dương quả thật không bị thương gì, trong lòng lập tức dâng trào lửa giận.
Con mẹ nó, ông đây đã gửi tin nhắn cho các người, cho các người biết hắn ở nhà vệ sinh rồi, cũng đã trả lời lại OK rồi, kết quả hắn bình an trở lại?
Mày con mẹ nó rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Đại Vân rất muốn lập tức chỉ mũi đối phương gắt gỏng hỏi, nhưng gã vẫn cố nén, ngồi trên ghế thêm bảy, tám phút, lúc này mới đứng dậy, lấy cớ đi nhà vệ sinh, cầm di động của mình rời khỏi phòng bao.
Tần Dương thấy Đại Vân cầm theo điện thoại ra ngoài, trong ánh mắt thể hiện mấy phần trào phúng.
Lòng dạ gã này ngược lại rất thâm sâu, rõ ràng thấy mình hoàn hảo không bị tổn thương gì vô cùng buồn bực, vậy mà thật sự có thể áp chế sự nghi ngờ của bản thân, kéo dài lâu như vậy mới ra ngoài gọi điện hỏi, nhưng Lục Đại Vệ có lẽ sẽ không nói cho gã sự thật, dù sao việc bán đứng Đại gia này nói ra gã cũng không chiếm được lợi gì.
Chắc hẳn hiện giờ nội tâm Đại Vân đã tức điên rồi đây nhỉ?
Khà khà, nghĩ như vậy trong lòng thậm chí còn có phần sung sướng đây...