Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1172 - Chương 1182: Chiếm Đoạt Thần Trí

Chương 1182: Chiếm đoạt thần trí
 

Đại Vân sắp tức tới mức văng cả phổi ra rồi!

Gã gọi điện thoại hỏi thăm, nhận được kết quả dám nói là không tìm được, bỏ lỡ mất rồi!

Bỏ lỡ không nói, vậy thì mày chờ, có lẽ đợi lát nữa Tần Dương còn muốn đi vệ sinh nữa, như vậy không tính là nhà vệ sinh thì ăn xong cũng phải ra khỏi phòng mà, mày tùy tiện tìm một cơ hội nhanh chóng ra tay chẳng phải là xong rồi sao?

Nhưng Lục Đại Vệ dám nói gã bỗng nhiên đau bụng vô cùng, phải đi bệnh viện rồi!

Đau bụng lúc này?

Sao mày không đi chết đi!

Đại Vân thiếu chút nữa đã cắn nát răng, trong lòng không kiềm chế được nén giận với anh trai Đại Đào, anh rốt cuộc tìm người gì vậy, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong được...

Đại Vân tức giận gọi một cuộc điện thoại cho Đại Đào, phàn nàn một hồi, Đại Đào biết được chuyện đã xảy ra cũng bất lực.

- Đây có lẽ là ngoài ý muốn, đợi thằng nhóc kia quay về anh sẽ xử lý nó... Như vậy đi, mấy đứa ăn cơm xong chưa?

Đại Vân tức giận nói:

- Sắp ăn xong rồi.

Đại Đào bên kia tràm mặc hai giây nói:

- Em nghĩ mọi cách kéo cậu ta tới KTV hoặc tới nơi khác, tóm lại tiếp tục tăng hai, anh một lần nữa phái người qua đó, nửa tiếng rồi ra, hôm nay nhất định làm xong việc này cho em, thế nào?

Trong lòng Đại Vân ngập tràn oán khí:

- Được, anh bảo người của anh chạy nhanh đi, em gắng hết sức kéo theo cậu ta, em sợ cậu ta không đi tăng hai.

- Được!

Đại Vân cúp điện thoại, trong lòng ngầm mắng một trận, hít một hơi thật sâu, lúc này mới khôi phục lại cảm xúc, một lần nữa đi vào trong phòng bao.

Không ngờ Đại Vân mới vào trong phòng bao, đang chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ thêm rượu, lại kéo thêm một vòng nữa thì người đàn ông bên cạnh cười nói:

- Tôi thấy mọi người ăn uống cũng tương đối rồi, hay là bữa này cứ như vậy đi, chúng ta đổi địa điểm khác lại uống tiếp?

Đại Vân lập tức há hốc mồm, còn chưa đợi gã khuyên ngăn thì những người khác bên cạnh cũng đã cười phụ họa.

- Có thể, tăng hai uống tiếp, đúng lúc hòa hoãn một chút, hơi không uống được nữa rồi.

- Tán thành!

Tất cả mọi người đã nói như vậy, Đại Vân đương nhiên không tiện cưỡng ép mọi người uống rượu ở đây, chỉ đành sảng khoái phất tay:

- Được, mọi người tới tăng hai tiếp tục uống, tôi đặt ở quán bar tốt nhất Bằng Thành, sau đó chúng ta tiếp tục qua đó uống, cảm thụ một chút cuộc sống về đêm ở Bằng Thành. Tất cả mọi người đi, một người cũng không thể thiếu đâu đấy.

Tăng hai?

Tần Dương cười thầm trong lòng, đây là một kế không thành liền sinh ra một kế khác sao?

Thấy giọng điệu và thái độ này của gã, hiển nhiên Lục Đại Vệ cũng không để lộ ra sự việc khi nãy, nếu không gã cũng sẽ không bình tĩnh như vậy với mình, ở khách sạn ăn cơm không thành công thì chuẩn bị tới quán bar tiếp tục ra tay sao?

Địa điểm náo nhiệt như quán bar cũng dễ dàng xuất hiện tình cảnh đánh nhau, thật đúng là một địa điểm đánh mình tốt, nếu thật sự không được thì gây ra một cuộc xung đột, người hai bàn cùng đánh lẫn nhau, đến lúc đó hỗn loạn đập mình mấy cái, vì mọi người đều tham gia, ai cũng không nghĩ là Đại Vân giở trò.

Tần Dương mặc dù không sợ Đại Vân giở trò, nhưng cũng không muốn tiếp tục chơi với Đại Vân nữa.

Ánh mắt Đại Vân đảo qua Tần Dương, thấy Tần Dương ngồi không nói chuyện, trong lòng liền thở dài một hơi.

Đợi đến quán bar rồi, đến lúc đó bảo người đùa giỡn Hàn Thanh Thanh một chút, mày còn có thể nhịn được, chỉ cần ra tay, đập mày hai chai rượu gì đó không phải rất bình thường sao, ai có thể hoài nghi tới tao?

Đại Vân tính kế hết cả, mọi người rời khỏi khách sạn, Đại Vân đã đặt xong địa điểm, sau khi nói địa điểm cho mọi người xong, xoay người cười nói với Tần Dương:

- Tần Dương, chúng ta đi thôi.

Tần Dương đi tới bên cạnh Đại Vân, khẽ cười nói:

- Cảm ơn thịnh tình tiếp đãi của anh ngày hôm nay, nhưng bạn gái của tôi có chút không thoải mái, tăng hai này chúng tôi không đi, mọi người vui vẻ tiếp đi.

Đại Vân nghe thấy vậy lập tức gấp gáp, các người không đi, vậy ông đây còn làm cái rắm gì?

Nếu mày về khách sạn rồi, chẳng lẽ tao còn có thể bảo người xông vào khách sạn đánh người một trận sao, cái này quá rõ ràng rồi.

- Đừng mà, đều là người trẻ tuổi, cùng đi vui đùa một chút đi, ừ, ngồi một lát thôi, nếu như chơi xấu quá thì lập tức đi, dù sao cũng không xa đây lắm...

Tần Dương ngầm cười lạnh trong lòng, mày thật sự đủ ân cần đấy, tao đã lấy cớ bạn gái không thoải mái nói ra rồi, mày vẫn không chịu buông tay, thật sự không gài bẫy tao thành công không buông tay à, vậy cũng đừng trách tao không khách khí.

Tần Dương ghé sát Đại Vân hơn một chút, ngẩng đầu lên, đôi mắt lại xảy ra biến hóa quỷ dị, từ sáng ngời biến thành thâm sâu vô tận, khiến ánh mắt người đối diện nhìn vào đó không cách nào tự kiềm chế, giống như vũng bùn, khiến người ta biết rõ không ổn nhưng lại không thể né tránh.

Đại Vân theo bản năng ngẩng đầu nhìn đôi mắt Tần Dương, đầu tiên là cả kinh, rồi ánh mắt bất chợt có chút bối rối, giọng nói cũng có phần chậm chạp:

- Ánh mắt của cậu...

Giọng nói của Tần Dương thật thấp, giống như từ bên ngoài bầu trời truyền tới:

- Đúng vậy, anh nhìn bên trong xem có thứ gì đó không? Chỗ sâu nhất ấy...

Ánh mắt Đại Vân theo lời nói của Tần Dương theo bản năng muốn tìm kiếm thứ trong dòng xoáy nước sâu thẳm, sau đó ánh mắt của gã nhanh chóng trở nên bối rối mà trống rỗng, giống như mất hồn vậy.

Tần Dương lại ghé sát thêm, giọng nói trầm thấp, Đại Vân giống như tượng gỗ máy móc gật đầu.

Tần Dương nhanh chóng rụt cổ lại, đôi mắt nhanh trở lại bình thường, tay phải bỗng nhiên vỗ bả vai Đại Vân một cái, cười sảng khoái nói:

- Được rồi, hôm nay cảm ơn nhé, chúng tôi đi đây, ngày mai gặp lại!

Đại Vân bị Tần Dương vỗ một cái lập tức vỗ tĩnh, đôi mắt vốn trống rỗng vô thần nhanh chóng đen bóng có thần một lần nữa, chẳng qua trong đó vẫn có sự bối rối như cũ, giống như chưa thể định thần lại vậy.

- À à... Được...

Đại Vân thấy hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đều đi tới ven đường rồi, cả người mới như hoàn toàn định thần lại.

Hả, khi nãy hắn và mình nói cái gì vậy?

Đúng rồi, hắn nói thân thể Hàn Thanh Thanh không thoải mái, nói không đi tăng hai nữa... Hả, không phải mình muốn khuyên hắn đi tăng hai sao, sao khi nãy bản thân lại đáp ứng hắn vậy?

Còn nữa, khi nãy sao mình lại cảm thấy giống như đã quên đi cái gì thì phải?

Ngay khi Đại Vân đang cố gắng suy nghĩ thì một người đàn ông đã đi tới, cười nói:

- Đi thôi, còn ngẩn người cái gì, người ta không đi thì không đi thôi, sao, chẳng lẽ anh nhìn trúng bạn gái nhà người ta à?

Đại Vân lập tức giật mình trong lòng, bị người khác nói trúng tâm sự trong lòng liền thấy kinh hoảng, khiến gã phải lập tức ném sự nghi hoặc kia đi, vươn tay vỗ cánh tay của người đàn ông kia, cười mắng:

- Anh nói mò cái gì vậy, tôi không phải loại người như vậy.

Người đàn ông kia vốn chỉ vô tâm nói đùa một câu, cười nói:

- Nếu không phải thì đi thôi, bộ dạng mất hồn mất vía, tất cả mọi người còn đang chờ đấy.

Đại Vân gật đầu:

- Được, chúng ta đi!

Đại Vân bước đi vài bước, quay đầu lại, nhìn hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đã ngồi lên xe taxi rời đi, quai hàm bỗng nhiên cắn chặt.

Mẹ kiếp, xem ra ngày mai cần dựa vào bản lĩnh cứng rắn rồi.
Bình Luận (0)
Comment