Chương 1183: Anh là người mới, nhưng không có nghĩa không có quan hệ nhé
- Khi nãy anh nói thầm gì với Đại Vân vậy, cách gần như vậy, dáng vẻ như quan hệ rất tốt ấy?
Mãi cho tới khi quay trở lại khách sạn rồi, Hàn Thanh Thanh ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới tò mò hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Tần Dương cười nói:
- Trên đường sao không hỏi?
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Ở bên ngoài nói chuyện không quá thuận tiện, tai vách mạch rừng, lỡ như tài xế taxi kia quen biết Đại Vân, hoặc có quan hệ với Đại Vân thì sao đây?
Tần Dương cười phá lên:
- Em ngược lại đủ cẩn thận rồi đấy.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Học theo anh thôi, tóm lại, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Tần Dương tán dương gật đầu:
- Em nói không sai, loại tâm tính như thế rất tốt, phải tiếp tục duy trì đấy!
Hàn Thanh Thanh cười vỗ một cái dáng vẻ nghiêm trang của Tần Dương:
- Nói nhanh một chút, hai người rốt cuộc đã nói thầm cái gì, sao em cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra mà em không biết vậy nhỉ?
Tần Dương ngồi xuống đối diện với Hàn Thanh Thanh, vươn tay nắm lấy tay Hàn Thanh Thanh, thở dài:
- Em quả thật đã đoán đúng, Đại Vân tối nay mời chúng ta ăn cơm căn bản là một Hồng Môn Yến đấy.
Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt:
- Hồng Môn Yến?
Tần Dương kể lại một lần chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh, Hàn Thanh Thanh lập tức tức giận nói:
- Mặt ngoài tỏ vẻ khiêm tốn, sau lưng là tiểu nhân xấu xa! Thật hèn hạ!
Tần Dương lười biếng đáp lời:
- Có thể nói cục diện gã sắp xếp rất khéo léo, cho dù anh thật sự xảy ra chuyện gì cũng không nghĩ tới gã được, dù sao người say rượu nóng tính đánh nhau làm loạn là chuyện thường, hơn nữa đối phương cũng chỉ chuẩn bị hơi giày vò tay của anh một chút thôi, trông qua càng không có vấn đề gì, cho dù người khác biết rồi thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thán anh xui xẻo mà thôi...
Hàn Thanh Thanh cười lạnh nói:
- Không chừng gã còn có thể tỏ vẻ mặt hối tiếc nói với anh đều vì gã mời anh ăn cơm mới gây ra việc này, trong lòng của gã rất áy náy... Thật sự khiến người khác chán ghét!
Tần Dương cười nói:
- Chỉ cần cuối cùng có thể đứng hạng nhất, có ai lại quan tâm dùng thủ đoạn gì đâu, chỉ cần không bị người khác biết được, không bị người khác vạch trần, như vậy thì chả sao cả.
Hàn Thanh Thanh nhìn dáng vẻ cười vui vẻ của Tần Dương, vẻ tức giận trên khuôn mặt đột ngột biến mất, biến thành mỉm cười vui vẻ:
- Anh đã biết gã đối xử với anh như vậy, sau khi anh trở lại phòng bao một chữ cũng không nói, nghĩ tới anh hẳn đã nghĩ ra cách tốt đối phó với gã rồi, hơn nữa em nghĩ gã nhất định sẽ rất thảm...
Tần Dương cười nói:
- Em xác định?
Hàn Thanh Thanh trả lời khẳng định:
- Em xác định, mặc dù tính cách của anh tốt, nhưng đó chẳng qua là đối với bạn bè, đối với kẻ địch anh cho tới bây giờ chưa từng nương tay, gã gài anh như vậy, anh không thể không trả thù, anh đã lựa chọn không lên tiếng đã nói rõ anh dự định âm thầm đối phó với gã, để gã ngậm bồ hòn, cái loại nói không nên lời kia...
Tần Dương nghiêng mặt qua, hôn một cái lên cái miệng nhỏ xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh:
- Người hiểu anh cũng chỉ có Thanh Thanh!
Hai mắt xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh trừng liếc Tần Dương:
- Nói mau, thủ đoạn gì?
Tần Dương lắc đầu:
- Không nói, ngày mai khi tranh tài em sẽ biết, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy, chắc chắn sẽ hơi cay mắt!
Hàn Thanh Thanh hừ một tiếng:
- Đồ keo kiệt, còn giữ bí mật nữa!
Tần Dương cười khà khà nói:
- Anh cũng không xác định một trăm phần trăm mà, mở mắt chờ xem đi.
Hàn Thanh Thanh cũng không hỏi tiếp nữa, nhìn thời gian, cười nói:
- Ngày mai phải thi tiếp rồi, anh còn uống rượu nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi, bồi dưỡng tinh thần cho tốt, cũng không nên mất trạng thái như Đại Vân năm năm trước. Thật ra trước đó em cũng đã nghĩ tới rồi, Đại Vân mời anh ăn cơm có phải còn bảo những người bạn khác tới chuốc rượu anh không, nếu anh uống nhiều quá thì cuộc thi ngày mai chắc chắn không ở trạng thái tốt, kết quả em phát hiện em lại đánh giá thấp tính hèn hạ của anh ta rồi...
Tần Dương đứng dậy, cười nói:
- Được rồi, tắm rửa thôi.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Hàn Thanh Thanh một cái, cười tủm tỉm nói:
- Hay là, cùng nhau?
Hàn Thanh Thanh lập tức xấu hổ vô cùng, mặc dù hai người đã xảy ra quan hệ thân mật nhất, nhưng đó là ở trên giường, cùng tắm rửa trần trụi thì quả thật vẫn là chuyện rất ngượng ngùng.
- Không cần! Anh tắm trước đi!
Tần Dương thuyết phục:
- Ôi, vợ chồng già cả rồi, cùng tắm đi, còn có thể đấm bóp lưng giúp nhau?
- Không cần! Anh tắm trước đi, đợi lát nữa em còn tắm bồn!
Tần Dương bất lực ngồi xuống, dáng vẻ bất lực:
- Được rồi, hay là em tắm bồn trước đi, nhân lúc thời gian còn chưa quá muộn, anh gọi cho thầy một cuộc đã.
Hàn Thanh Thanh do dự một chút:
- Được!
Hàn Thanh Thanh cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm, bắt đầu mở nước.
Tần Dương vểnh tai lên nghe, trên khuôn mặt thể hiện nụ cười đã thực hiện được quỷ kế.
Hàn Thanh Thanh không khóa cửa!
Tần Dương cũng không sốt ruột, lúc này lén đi vào sợ rằng đến quần áo còn chưa cởi xong, chắc sẽ bị đuổi ra mất.
Tần Dương lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trương Minh.
- Thầy, đã ngủ chưa?
Trương Minh cười nói:
- Chưa, đang xem tivi đây, chúc mừng con đã thi được thành tích tốt.
Tần Dương cười ha hả nói:
- Thầy, tin tức của thầy linh thông thật đấy, sau khi thi xong con bị Đại Vân kéo đi ăn cơm, vừa ăn xong về khách sạn đây.
Giọng nói của Trương Minh ngập tràn sự vui vẻ không hề che dấu:
- Mặc dù thầy không tới Bằng Thành, nhưng vẫn luôn chú ý tới cuộc thi, biết con được hạng hai, thầy rất vui mừng, nghe người ta nói con và đám Đại Vân cùng đi ăn cơm, thầy còn có chút bận tâm, sợ con uống nhiều quá ảnh hưởng trạng thái, nếu một tiếng nữa con vẫn chưa gọi điện qua đây, e rằng thầy phải đích thân gọi điện thoại nhắc nhở con rồi.
Trong lòng Tần Dương cảm thấy ấm áp, thầy thật sự có kỳ vọng rất cao cũng như đủ quan tâm đối với hắn:
- Thầy không cần lo lắng, con có cân nhắc, không uống bao nhiêu, không ảnh hưởng gì cả, ngày mai con sẽ giành được hạng nhất!
Trương Minh cười nói:
- Vậy là được rồi, cũng không nhất định phải đứng hạng nhất, chỉ cần có thể đứng trong top ba là được rồi, đến lúc đó cũng có thể tới Nhật Bản trao đổi tranh tài với các cao thủ từ các quốc gia khác, có lẽ có thể nâng cao thiên phú đánh đàn của con lên.
Tần Dương trả lời khẳng định:
- Hôm nay con đã cơ bản hiểu rõ thực lực của mọi người, ngày mai nhất định không thành vấn đề, con sẽ không khiến thầy thất vọng đâu.
Trương Minh cảm khái nói:
- Thầy biết con thật ra không thích đi tham gia tranh tài dương cầm gì, con cũng không thiếu cái danh vọng kia, con tham gia tranh tài là vì thầy, trong lòng thầy hiểu rõ, con có lòng rồi.
Tần Dương cười nói:
- Đừng mà, thầy đừng nói như vậy, con thực sự muốn trở thành ngôi sao piano lớn, có văn phạm hơn nhiều so với ngôi sao điện ảnh truyền thông.
Trương Minh cười ha hả nói:
- Được, cho dù có như thế nào, nếu đã đi rồi thì cố gắng thử một lần, dù sao đợt tiếp theo cũng phải năm năm sau đấy.
- Vâng, con sẽ cố gắng, thưa thầy!
Sau khi Trương Minh cổ vũ hai câu, hai người liền cúp điện thoại.
Tần Dương cầm theo di động, nghiêng tai lắng nghe bên trong, chợt nhớ tới một chuyện.
Ngôi sao piano?
Đúng vậy, mình không phải còn có một cái weibo có ba triệu người hâm mộ đó sao?
Cũng đã một thời gian dài không đăng lên weibo rồi, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Ngày mai không phải đấu bán kết sao, không phải công khai thi đấu sao?
Chi bằng đăng một bài tuyên dương trên weibo, lỡ như có một số người hâm mộ chú ý tới tận nơi cổ vũ cho mình cố gắng thì sao?
Anh đây mặc dù hiện giờ chưa phải ngôi sao piano, là tân sinh mới của piano, nhưng không có nghĩa anh đây không có quan hệ nha?