Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1174 - Chương 1184: Em Ủy Khuất Cái Gì?

Chương 1184: Em ủy khuất cái gì?
 

- Tôi đã thông qua buổi thi đấu tuyển chọn tranh tài dương cầm Chopin châu Á tại Trung Quốc, một giờ ba mươi phút chiều ngày mai, sảnh thi đấu học viện nghệ thuật Bằng Thành sẽ diễn ra buổi thi đấu bán kết công khai, có bạn học nào của học viện nghệ thuật tới xem không ừ, mọi người cổ vũ tôi một cái đi.

Tần Dương mở weibo ra, đăng lên một bài viết ngắn, sau đó đính kèm vài tấm hình, bao gồm cả trang bìa tuyên truyền thi tuyển chọn, ảnh chụp khu vực tranh tài, cùng với bảng thành tích cuộc thi tuyển chọn, đương nhiên là có trang với tên Tần Dương xếp thứ hai, cuối cùng còn đính kèm một bức ảnh trước khi Tần Dương vào thi.

Sau khi kiểm tra lại một lần không có sơ hở gì, Tần Dương nhấn đăng, sau đó quăng điện thoại lên giường, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Tần Dương trùm khăn tắm nhanh chóng âm thầm chạy tới cửa phòng tắm, nhẹ nhàng kéo cửa, cánh cửa quả nhiên không khóa.

Tần Dương mở cửa phòng, cười xấu xa đi vào phòng tắm, nhìn sang một góc liền thấy Hàn Thanh Thanh đang ở trong bồn tắm, khuôn mặt ửng hồng, cắn môi, xấu hổ nhìn mình.

Nếu vào được thì lúc này đương nhiên phải mặt dày, Tần Dương liền cười hì hì cởi bỏ áo choàng tắm, đi về hướng bồn tắm lớn.

- Anh sợ em không tiện đấm bóp lưng được, anh tới đấm bóp lưng giúp em...

Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh đỏ bừng hung hăng trừng Tần Dương:

- Chỉ đấm bóp lưng thôi?

Tần Dương cười khà khà nói:

- Ừ, chỉ đấm bóp lưng thôi.

Hàn Thanh Thanh trừng liếc Tần Dương:

- Đến lúc này rồi lời của đàn ông các anh có thể tin được sao?

Tần Dương mỉm cười ngượng ngùng, được rồi, chiêu này trên mạng đã phá nát rồi, tất cả mọi người đều đã quen thuộc rồi.

Anh chỉ nằm bên cạnh em, không làm cái gì cả... Anh chỉ ôm thôi, không làm gì khác... Anh chỉ cọ một chút thôi, không đi vào...

Tần Dương thấy khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh ngập tràn hoa đào nở, nhưng cũng không quát hắn đi ra ngoài, có lẽ sau khi đi vào cô không khóa cửa đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi đi.

Tần Dương cười tủm tỉm ghé sát tới, lấy sữa tắm, xoa lên lưng của Hàn Thanh Thanh đang dùng hai tay ôm ngực, sau đó rất tự nhiên dùng hai tay xoa xoa chà chà đến những nơi khác, lại tiếp tục xoa xoa, hai người xoa chà trong bồn tắm.

Cuối cùng nước trong bồn dập dờn ngập khắp mặt đất.

Trên chiếc giường rộng lớn, Hàn Thanh Thanh giống như chú mèo lười biếng ôm Tần Dương, cả người thơm ngào ngạt, mềm mại co rúc lại.

Ngược lại tinh thần Tần Dương vô cùng phấn chấn, dựa gối đầu giường xem weibo.

Khi nãy hắn đăng weibo xong liền ném điện thoại chạy, hoàn toàn chưa được biết phản ứng của người hâm mộ theo dõi kia như thế nào đâu.

Tần Dương mở weibo, lập tức có phần sửng sốt.

Hắn mới đăng bài được hơn một giờ thôi nhỉ, vậy mà đã được chia sẻ hơn bảy nghìn lần, bình luận cũng có hơn năm nghìn rồi.

Bản thân hắn là một người lười, vậy mà vẫn có nhiều người theo dõi như vậy sao?

Tần Dương mở bình luận, kéo xuống dưới xem, đủ loại bình luận đan xen, đọc kỹ lập tức dở khóc dở cười.

- Vậy mà đứng hạng hai! Rõ ràng chỉ kém Đại Vân một chút thôi! Được rồi, tôi thừa nhận, anh là một nghệ sĩ piano bị kinh doanh thành công chậm trễ!

- Lợi hại quá anh của em! Anh thật sự làm cái gì cũng được, bưu hãn cái gì cũng làm được, hiện giờ hẳn mới là lần đầu tiên tham gia tranh tài dương cầm nhỉ, có thể xếp hạng hai, thiếu chút nữa đã xử được ngôi sao thế hệ mới Đại Vân rồi!

- Ha ha, học viện nghệ thuật Bằng Thành! Trường học của tôi! Ngày mai đúng giờ đến xem, cầu chụp ảnh chung, xin chữ ký!

- Anh đang kiếm tiền được nhiều lợi nhuận như vậy, đột ngột đi làm nghệ thuật, có cần bay bổng như vậy không? Lần trước là cái gì, quay phim? Lần này là đánh đàn piano? Lần sau anh dự định làm gì?

- Cũng muốn hỏi, lần này đánh đàn piano, lần sau có phải muốn đi đánh bóng, cứu vớt nền bóng đá Trung Quốc không?

- Cái đề nghị đá bóng này rất có tính thiết thực, chiếu theo phong phạm làm gì là nổi nấy của Tần Dương, không chừng có thể cứu vớt một phen chăng?

- Nếu như anh ấy thực sự đi đá bóng, tôi lập tức tới làm chứng, tuyệt đối không bỏ lỡ một trận đấu nào!

Tần Dương thật sự không nói được gì, chủ đề lệch đi tận đâu rồi?

Rõ ràng đang nói tới đánh đàn piano, vì sao lại kéo tới đá bóng rồi?

Còn cứu vớt nền bóng đá Trung Quốc?

Đừng nói tôi là một người tu hành, coi như tôi là siêu nhân thì một mình tôi có thể cứu vớt được sao?

Tần Dương đang xem weibo, Hàn Thanh Thanh cũng mở to hai mắt nhìn theo, đọc được một loạt bình luận rồi không kiềm chế được bật cười.

- Sao cảm thấy mấy người hâm mộ theo dõi weibo của anh này đều không đứng đắn như vậy nhỉ?

Tần Dương biểu lộ bất lực:

- Anh có thể làm gì được đây, anh cũng rất tuyệt vọng mà.

Hàn Thanh Thanh khẽ cười nói:

- Nhưng có thể nhìn ra được mọi người rất thích anh, anh bình thường cũng không đăng weibo, đột ngột đăng một cái, mọi người bỗng chốc như sống lại vậy. Anh xem đi, anh chỉ mới đọc có một lúc thôi đã chia sẻ thêm khoảng một nghìn rồi, những người hâm mộ anh này có độ tương tác cao thật đấy.

Tần Dương mỉm cười, đắc ý nói:

- Em xem, không ít người bảo ngày mai muốn tới tận nơi quan sát, cổ vũ thêm cho anh đấy, khà khà, tốt xấu gì cũng có chút quan hệ, không đến mức khiến người ta cảm thấy hoàn toàn là tiểu bạch kiểm, tiện tay ức hiếp anh nha.

Hàn Thanh Thanh nói lời hài hước:

- Anh đây là bảo người hâm mộ tới tăng thể diện cho anh à.

Tần Dương tiện tay bắt đầu trả lời một số bình luận được gắn thẻ cao nhất, dù sao là weibo mà, vẫn nên hỗ động một chút mới được, nếu không chẳng phải là thành tuyên bố chính sách không quan tâm sao?

Weibo, chơi chính là một cách hỗ động.

Tần Dương trả lời một loạt trên weibo, sau đó lại mở tin nhắn riêng, trả lời mấy cái, sau đó phát hiện tin nhắn riêng quá nhiều, dứt khoát từ bỏ.

Khó trách weibo của những minh tinh kia có chuyên gia quản lý và trả lời, ngang như hắn cũng không có nhiều.

Hàn Thanh Thanh thấy dáng vẻ bất lực của Tần Dương, không nhịn được cười nói:

- Weibo của anh có độ tương tác cao như vậy, anh có thể đặc biệt tìm người quản lý giúp anh...

Tần Dương bĩu môi nói:

- Anh một tháng cũng sẽ không đăng weibo một lần, không cần, hay là em giúp anh?

Trong ánh mắt Hàn Thanh Thanh thể hiện vẻ tung tăng như chim sẻ, nhưng do dự một chút vẫn lắc đầu nói:

- Thôi, như anh vậy vẫn rất tốt.

Tần Dương ngạc nhiên nhìn Hàn Thanh Thanh:

- Em không phải mới nói để anh tìm người quản lý sao?

Hàn Thanh Thanh duỗi cánh tay trắng nõn từ trong chăn ra, nhẹ nhàng chỉ lên màn hình những tin nhắn Tần Dương đã trả lời:

- Weibo của anh rất có phong cách của mình, bao gồm cả lời trả lời của anh cũng như vậy. Nếu như là em giúp anh quản lý, trả lời gì đó có thể sẽ rất chính thức, như vậy sẽ sinh ra cảm giác xa cách và lạnh nhạt, cũng bất lợi cho mối quan hệ giữa anh và người hâm mộ.

- Mặc dù anh đăng bài ít, trả lời cũng ít, nhưng chính vì vậy mới có phong cách trong những lời trả lời của anh, mới càng vẻ thú vị hơn, mọi người sẽ càng nhiệt tình tham gia hơn, hi vọng nhận được cơ hội được anh hỗ động, nếu như em mỗi bình luận đều trả lời hoặc gì đó ngược lại sẽ mất đi sự lý thú rồi.

Tần Dương cười nói:

- Được, em nói cũng có lý, dù sao anh cũng không chỉ bọn họ phải làm cái gì, coi như là một đám bạn bè thổi phồng, tán dóc tùy tiện một chút cũng được, nếu thật sự mỗi ngày một bài đăng weibo thì chắc hẳn mọi người sẽ không có hứng thú gì nữa.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Chính là đạo lý này! Em thấy rất nhiều người bình luận ngày mai muốn tới tận nơi nhìn anh, xem ra ngày mai em phải trốn xa một chút mới được, tránh bị đám người đó chà đạp.

Tần Dương đương nhiên biết lời Hàn Thanh Thanh bảo trốn đi là có ý gì, đó là trốn ở một bên tránh bị người khác phát hiện hai người quan hệ người yêu.

Tần Dương ghé sát hôn lên trán cô một cái:

- Ừ, ủy khuất em rồi.

Hàn Thanh Thanh lắc đầu cười nói:

- Người đàn ông ưu tú như vậy cũng đã là bạn trai của em rồi, em ủy khuất cái gì đây?
Bình Luận (0)
Comment