Chương 1186: Tần Dương, cố lên! Don Juan, cố lên!
Tần Dương tùy ý đáp trả lời nói loạn xạ của những người xung quanh, khiến đám người đó mỗi lần đều cười vui.
Những người này cơ bản đều là những thanh niên hơn hai mươi tuổi, đều có tiếng nói chung với nhau. Mọi người vốn suy đoán Tần Dương là một doanh nhân thành công như vậy sợ rằng sẽ là một người rất nghiêm túc, kiêu ngạo, nhưng khi thực sự gặp mặt rồi mới phát hiện dường như không khác gì với người bạn cùng trang lứa cả.
Đều trẻ tuổi, đều nói cười, đều không e ngại gì cả.
- Đại thần, trước kia không phải anh tình nguyện đeo mặt nạ cũng không muốn để lộ thân phận của bản thân sao, vì sao lần này lại đột ngột nguyện ý tới tham gia tranh tài dương cầm này?
Đùa giỡn một lúc sau, cuối cùng mới có người hỏi một câu hỏi tương đối nghiêm chỉnh.
Tần Dương lần này cũng không cười đùa nữa, mà nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì tôi có một người thầy dạy piano rất tốt với tôi, tôi hi vọng có thể giành được thành tích nhất định, đây là sự báo đáp tốt nhất của tôi dành cho sự chỉ dạy của ông ấy với tôi.
- Tần Dương, anh đã thành công như vậy rồi, liệu có thể còn coi trọng cuộc thi này không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chính vì coi trọng cho nên mới tới thi đấu. Cuộc sống có thể có rất nhiều mặt, mỗi mặt đều có thể tồn tại độc lập, hơn nữa đều có ý nghĩa đặc biệt riêng, không thể đối đãi theo một tiêu chuẩn được. Huống chi, cuộc sống của bản thân, cảm thấy nên sống thế nào thì sống như vậy thôi!
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:
- Thời gian cũng sắp tới rồi, các bạn nếu như có hứng thú thì vào sảnh âm nhạc quan sát màn biểu diễn của các tuyển thủ dự thi, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi, hi vọng sẽ không khiến mọi người thất vọng. Tôi vốn cho là chắc hẳn không có quá hai người tới, kết quả có tới mấy chục người tới, khiến tôi bất ngờ, cũng có chút vui mừng.
- Mấy chục người?
- Ha ha ha ha...
- Đại thần, anh thật hài hước! Chẳng qua anh quá coi thường lực hiệu triệu của bản thân rồi!
- Ôi chà, thật xin lỗi, tôi sắp cười đến đau cả bụng rồi!
Tần Dương có chút buồn bực trước phản ứng của mọi người:
- Sao vậy, tôi nói có gì sai sao?
Một cô gái đứng hàng trước cười hì hì nói:
- Anh vào sảnh âm nhạc sẽ biết!
Tần Dương nghe thấy cô gái nói như vậy, cũng đã lấy lại tinh thần, chẳng lẽ không chỉ có một đám trước mặt này, trong sảnh âm nhạc vẫn còn người sao?
Tần Dương mỉm cười với mọi người, đi vào trong sảnh âm nhạc, mấy người Đại Vân bên cạnh liếc nhìn nhau, biểu lộ có phần vi diệu, cũng đi theo vào bên trong, bọn họ cũng tò mò tình huống bên trong là gì.
Sảnh âm nhạc rất rộng rãi, ít nhất có thể chứa hơn nghìn người ngồi, hiện giờ thời gian đã gần tới một giờ ba mươi phút, phần lớn chỗ ngồi cũng đã đầy.
Đám người Tần Dương đứng ở hành lang nhỏ cửa vào, cùng với với đám thanh niên sau lưng Tần Dương đột ngột có giọng người cất cao hô lên.
- Tần Dương tới rồi!
- Rầm!
Ít nhất có tới bốn, năm trăm người rầm một tiếng đứng dậy từ trên ghế, đồng loạt quay đầu nhìn hướng cửa ra vào, sau đó ánh mắt đồng loạt nhìn tới Tần Dương.
- Tần Dương, cố lên! Don Juan, cố lên!
Có người hét lên đầu tiên thì mấy trăm người sau đồng thời cùng lớn tiếng kêu lên theo.
- Tần Dương, cố lên! Don Juan, cố lên!
Mấy trăm người cùng hét lên, âm thanh này lập tức vang khắp cả sảnh âm nhạc, mặc dù không quá đồng đều, nhưng khí thế lại vô cùng khiến người ta sợ hãi.
Tần Dương mở to hai mắt, bàng hoàng nhìn đám người đứng đan xen chằng chịt này:
- Mấy người này, toàn bộ đều tới... xem tôi ư?
Nữ sinh bên cạnh kia cười hì hì nói:
- Đúng vậy đấy, vì anh thông báo sát giờ, cho nên cơ bản mới chỉ có người địa phương Bằng Thành tới, bao gồm rất nhiều sinh viên đại học, và cả rất nhiều cán bộ nhân viên, lần này kịp thời có người tụ tập xong một bầy cường thế tới xem đại thần, về sau có rất nhiều người cùng tới tham dự, cuối cùng thành như vậy...
Trong mắt Tần Dương đều ngập tràn vẻ bàng hoàng, hắn không ngờ bản thân tùy tiện hô một tiếng mà lại có nhiều người tới như vậy.
Nơi này ít nhất cũng phải năm trăm người!
Đều tới vì hắn!
Nói cách khác, trong sảnh âm nhạc này có hơn phân nửa người ngồi là tới vì hắn.
Trong lúc này trong lòng Tần Dương tuôn trào một dòng nước ấm, mặc dù hắn đều thể hiện rất lãnh đạm với ngôi sao, người hâm mộ gì đó, nhưng dù nhiều người như vậy mang tâm lý gì thì chung quy cũng tới vì hắn, sau đó còn cùng la lên cổ vũ hắn, hắn không kiềm chế được cảm xúc cảm động lúc này.
Tần Dương hít một hơi, giọng nói hào sảng truyền đi rất xa như bắc thêm loa phóng thanh.
- Cảm ơn mọi người đã đặc biệt chạy tới đây cổ vũ cho tôi, cảm ơn mọi người, tôi sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, bỗng cười nói:
- Mọi người nhìn thấy tôi ngoài đời có đẹp không?
Tất cả mọi người cười vang, tiếng cười chớp mắt đã vang khắp hội trường sảnh âm nhạc.
- Cực kỳ đẹp, ha ha ha!
- Là ai cho anh dũng khí hỏi như vậy, là Lương Tĩnh Như à, hay là loại hát lần hai?
- Đại thần, có thể đừng vô sỉ như vậy được không?
- Có phong cách! Tôi thích đại thần như vậy!
- Tần Dương, em muốn sinh khỉ con cho anh!
Tần Dương vui vẻ hớn hở nghe đủ loại lời nói trêu chọc của mọi người, cũng không tức giận, giơ hai tay lên vẫy vẫy:
- Một lần nữa cảm ơn mọi người, nhưng cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi, xin mọi người hãy ngồi xuống, cố gắng giữ yên lặng, nếu không có thể sẽ không nghe thấy được khúc dương cầm ưu nhã đâu, cảm ơn mọi người!
Trước lời hiệu triệu của Tần Dương, mấy trăm người đồng loạt đứng dậy liền đồng loạt ngồi xuống, sảnh âm nhạc vốn đang ầm ĩ chớp mắt đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tần Dương thở dài một hơi, nhìn lối đi nhỏ phía trước trong sảnh âm nhạc, hai bên đường không ngừng có người vẫy tay hoặc cất tiếng chào hỏi với hắn, Tần Dương cũng đều đáp lại.
Đám người Đại Vân đi theo phía sau Tần Dương, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, vẻ mặt ngốc trệ.
- Mấy người có biết chuyện gì xảy ra không, cậu ta không phải lần đầu tiên tham gia thi đấu sao, sao lại có nhiều người hâm mộ như vậy, ở đây có ít nhất hơn một nửa số người là người hâm mộ của cậu ta đấy?
Mọi người cùng nhìn nhau, đều là biểu lộ ngu ngơ của hòa thượng mười thước không sờ thấy đầu.
- Don Juan?
Một người đàn ông đột ngột nhíu mày:
- Cái tên này sao nghe hơi quen tai vậy nhỉ?
Một người đàn ông đứng bên cạnh thuận miệng trả lời:
- Đương nhiên quen tai rồi, danh khúc thế giới piano đấy, có thể không quen tai sao, còn cần phải nghĩ sao?
Một người đàn ông đi đầu bỗng nhiên vỗ chân, hai mắt sáng ngời hét lên:
- Tôi nhớ ra rồi, hóa ra là cậu ta... vậy mà lại chính là cậu ta!
Đại Vân nhìn dáng vẻ cả kinh sợ hãi của người kia, trong lòng dần dâng trào cảm giác xấu:
- Sao, anh nhớ ra gì rồi hả?
Người đàn ông kia mang vẻ mặt hưng phấn nhìn bóng lưng Tần Dương phía trước, trong ánh mắt không che dấu được vẻ sùng bái:
- Cậu ta là sinh viên đại học Trung Hải, mới năm ba...
Đại Vân nhíu mày:
- Chúng tôi biết cậu ta đến từ Trung Hải, học đại học năm ba, như vậy thì có gì kỳ quái chứ?
- Không, không phải!
Người đàn ông lắc đầu, muốn giải thích, lại cảm thấy chỉ nói vài ba câu bâng quơ không giải thích rõ ràng được, liền lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, sau đó mở một bài post ra.
- Này, tư liệu của cậu ta ở đây, mọi người xem đi.