Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1179 - Chương 1189: Ảogiác! Tất Cả Đều Là Ảo Giác Thôi!

Chương 1189: Ảogiác! Tất cả đều là ảo giác thôi!
 

Đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý muốn làm cho cả sảnh âm nhạc đều trở nên hỗn loạn.

Sắc mặt của lãnh đạo ban tổ chức tái nhợt với vẻ mặt đầy phẫn nộ còn các ban giám khảo với vẻ mặt đầy ngại ngùng, đây có lẽ là việc mà từ trước tới nay chưa hề xuất hiện trong giới pi-a- nô.

Nếu đây chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thì có lẽ còn có thể che giấu được, nhưng đây là Đại Vân còn được gọi là Đại Vân ngôi sao thế hệ mới của giới pi-a- nô.

Đại Vân là nhân vật dẫn đầu của thế hệ trẻ giới pi-a- nô Trung Quốc, trước sự phát triển của giới pi-a- nô có tương lai vô hạn này. Thậm chí có rất nhiều người chờ đợi gã lần này có thể trực tiếp đi đến vòng thi cuối của Warsaw, và cuối cùng giành được giải cao. Thậm chí có thể vì đất nước Trung Quốc sẽ giành được giải nhất, nhưng bây giờ lại sảy ra sự việc này, sẽ không nói tới bản lĩnh của hắn nữa. Cho dù có giỏi cỡ nào đi nữa thì gã cũng sẽ trở thành trò cười của mọi người thôi.

Nhật Bản cũng được, Warsaw cũng tốt thì đối với cái người mà không động đậy gì nhưng lại phát khùng rồi cởi quần áo, cởi quần ở trên sân khấu thì ai mà dám đụng vào.

- Cậu lăn qua lăn lại như vậy ở trong nước cũng được thôi, nếu như đợi đến lúc mà toàn bộ quá trình được Nhật Bản hoặc là Warsaw phát trực tiếp trên sân, lại xảy ra việc như vừa rồi thì sao? Cậu không biết xấu hổ nhưng phía ban tổ chức chúng tôi lại không biết xấu hổ hay sao?

Nếu như là trước đây thì chuyện này còn có thể áp xuống ở trong phạm vi nhỏ. Nhưng đây là thời đại internet ngay trong khi sự việc xảy ra chưa tới mười phút đồng hồ, thì đã có không biết bao nhiêu video hoặc là trong nhóm bạn bè xuất hiện ở trên mạng rồi. Sau đó bị mọi người phát tán một cách điên cuồng và ai có thể ngăn cản được chứ?

Ban tổ chức nhanh chóng gặp nhau tạm thời để thảo luận rồi quyết định phương án xử lý cuối cùng.

Bởi vì mọi hành động của Đại Vân ở trên sân khấu dẫn đến kết quả khảo sát của gã là 0 điểm.

Không còn cách giải quyết nào khác, nhưng cách giải quyết này cũng đã giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim của Đại Vân vậy. Đại Vân đã mặc lại quần áo ở sau cánh gà và khi nghe được cách xử trí kết quả, thì sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Là người tham gia cuộc thi, gã hiểu rất rõ cách xử trí như này là kết quả tất yếu rồi. Gã cũng biết con đường sự nghiệp pi-a- nô của bản thân cơ bản đã bị hủy rồi. Cho dù có tiếp tục đi chăng nữa thì đây cũng sẽ trở thành vết nhơ của cả đời gã mà thôi, và sẽ trở thành trò cười của người khác.

Đừng nói là Nhật Bản, Warsaw cho dù là trong nước thì bản thân gã cũng vì chuyện này sẽ bị cười nhạo. Có lẽ rất nhiều cuộc thi hoặc là những hoạt động khác khi nghĩ đến, bản thân có lẽ cũng sẽ đắn đo suy nghĩ hết lần này đến lần khác.

Lý do rất đơn giản, nếu như mời gã đi tham gia dự thi hoặc là làm khách quý thì người khác có thể hỏi, Đại Vân chính là người mà cởi sạch quần áo ở trên sân khấu khi tham gia dự thi kia sao?

Đại Vân dùng tay che chắc mặt và sau khi đem mặt giấu sau bàn tay của mình, thì suy xét kỹ lưỡng rồi đứng lên.

Tại sao bản thân mình bỗng nhiên làm ra chuyện như vậy?

Giống như bị ma nhập vậy?

Đại Vân vẫn nhớ lúc đó mình đang đàn tấu thì bỗng nhiên bản thân không còn như bình thường nữa như kiểu rơi vào một nơi kỳ quái ấy. Quần áo của bản thân thì như lửa vậy, mình cởi bỏ quần áo lửa này một cách điên cuồng, còn chưa đợi cởi hết thì liền tỉnh lại rồi.

Ảo giác!

Tất cả đều là ảo giác thôi!

Đại Vân tự mình xác nhận bản thân không hề mắc bệnh về mặt tinh thần, vả lại chuyện như thế này chưa hề xảy ra. Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ? Mà lại ở chính cuộc đấu bán kết quan trọng nhất chứ? Lại phát tác lúc cuộc thi khảo sát của mình?

Chẳng lẽ có người cho thuốc lắc vào đồ ăn hoặc là nước uống của mình, làm cho bản thân mình sinh ra ảo giác?

Vậy mục đích là gì?

Làm hỏng cuộc thi của mình, còn làm cho mình mất mặt mất thể diện.

Rốt cuộc là ai?

Đại Vân hai tay đang che mặt bỗng nhiên hạ xuống, trong ánh mắt phát ra tia khiến người ta sợ hãi.

Tần Dương!

Đại Vân mặc dù không nhớ rõ hôm qua Tần Dương nói gì với mình rồi, nhưng chung quy lại có một chút mơ hồ như vậy và nhất là đôi mắt bí hiểm sâu xa kia của Tần Dương.

Đại Vân nhớ lại một cách tỉ mỉ thì phát hiện ra bản thân dường như không nhớ được nội dung tối hôm qua nói với Tần Dương lúc chia tay đi về, nhưng hôm qua rõ ràng bản thân mình rất tỉnh táo và cũng không có uống rượu. Đây giống như là có một phần mơ hồ miễn cưỡng trong ký ức vậy.

Chính là Tần Dương!

Nếu là có người hại mình, vậy người động thủ có khả năng lớn nhất chính là người được lợi nhất sau khi mình thất bại. Mà đối thủ lớn nhất của mình chính là Tần Dương, nếu mình thua lúc này thì hắn sẽ bớt đi một đối thủ mạnh. Như vậy hắn có thể dễ dàng giành được giải nhất, rồi sau đó đi Nhật Bản.

Đại Vân cắn chặt răng và trong lòng đồng thời oán hận nhưng ngược lại không nhịn được có chút kinh sợ.

Tần Dương rốt cuộc là làm như thế nào?

Đại Vân cũng nhận được rất nhiều ý tưởng mới lạ và tổng hợp lại những khe hở trong ký ức, Đại Vân hình như đoán được ra cái khả năng duy nhất đó rồi.

Mình bị Tần Dương thôi miên rồi!

Là hôm qua lúc hắn với mình chia tay đi về đã thôi miên mình hay sao?

Thuật thôi miên có thể làm được đến nỗi kinh khủng như vậy sao?

Gã trước đây có xem qua một bộ phim khinh dị, trong phim là câu chuyện là giải thích về thuật thôi miên. Có người ở trong cuộc thi điền kinh phát điên và cứ chạy băng băng như vậy cho đến khi bị gãy chân, có người đang sống rất tốt uống nước lọc đột ngột mà chết. Đây là những cảnh tượng kinh khủng, mà chân tướng cuối cùng chính là họ bị thôi miên. Trong khi đạt đến điều kiện kích động thì người bị thôi miên sẽ đi vào trạng thái mộng du của thôi miên, rồi sẽ đi hoàn thành mệnh lệnh của người thôi miên một cách không có ý thức nữa. Mãi cho đến khi trạng thái đó bị phá vỡ, nếu không người bị thôi miên sẽ không cách nào thoát ra được.

Đại Vân trong lòng có chút ngạc nhiên nghi ngờ, Tần Dương mà lại có năng lực này sao?

Tại sao hắn bỗng nhiên lại ra tay với mình chứ?

Là bởi vì tối hôm qua việc mình tìm người đối phó hắn bị bại lộ hay sao? Hay là hắn vốn dĩ chuẩn bị sẵn dùng thuật thôi miên để đối phó với đối thủ là mình, rồi để hắn dọn sạch đường để đi tiếp?

Đại Vân suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng lên, và từ sau cánh gà lập tức rời khỏi sảnh âm nhạc.

Gã đã không còn mặt mũi nào quay lại sân khấu để đối diện với những vị khán giả và ban giám khảo kia rồi.

Hiện tại gã chỉ muốn giải được cái câu đố này thôi!

Đại Vân cầm điện thoại lên rồi gọi điện cho anh trai Đại Đào.

- Em trai, có chuyện gì vậy? Em thi đấu như thế nào rồi?

Đại Vân sắc mặt âm trầm;

- Em bị người ta hãm hại rồi.

Giọng của Đại Đào trầm xuống:

- Em bị làm sao vậy?

Đại Vân kể lại sự việc một cách đơn giản nhất:

- Anh, anh tiếp xúc với những thứ này nhiều hơn em nên anh có cảm thấy là em bị người ta thôi miên rồi không?

Đại Đào trầm tư trong vài giây, trầm giọng nói;

- Chắc là phải, cho dù là không phải thì cũng là thủ đoạn tương tự, mà em có chắc chắn là cái người tên Tần Dương đó ra tay với em không?

Đại Vân chần chừ một lúc:

- Hẳn là hắn thôi, bây giờ em nghĩ lại luôn cảm thấy hắn có chút tà khí, vốn dĩ em nghĩ tên tiểu tử này là người mới chưa gặp qua việc đời nhưng sau đó em mới biết là mình đã xem thường hắn...

Đại Vân đem nội tình của Tần Dương kể lại một lần nữa, và ngay lúc này Đại Đào cũng có chút sững sờ.

Suy cho cùng người có thể ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà làm được đến trình độ này thì tuyệt đối không phải là người đơn giản rồi. Đại Đào không cho rằng một người mà công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển như vậy lại có thể làm được những việc này. Cách giải thích duy nhất chính là hắn có đầy đủ nguồn tài nguyên giúp đỡ, nói một cách đơn giản là hắn có bối cảnh rất mạnh.

Đại Đào nghĩ một lúc, trầm giọng nói:

- Việc này anh sẽ giúp em ra mặt, anh đi tìm hắn và không cần biết hắn là ai. Hắn phải nói rõ ràng bằng không anh sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Bình Luận (0)
Comment