Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1181 - Chương 1191: Lần Này Thật Sự Là Hố Ông Đây Rồi!

Chương 1191: Lần này thật sự là hố ông đây rồi!
 

- Đại Vân xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Thanh Thanh ngồi ghế trước, cầm giấy khen giành được giải thưởng của Tần Dương trong tay, trong ánh mắt không giấu được vẻ hiếu kỳ.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Sư công của anh Miêu Kiếm Cung được người đời gọi là Tam Nhãn Thần Quân là vì tuyệt học của ông ấy chính là đồng thuật, mà anh có thiên phú ở phương diện này, cho nên sư công một mình dạy anh đồng thuật.

- Đồng thuật?

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Cùng loại với thôi miên sao, anh hạ thủ của gã khi nào vậy, tối qua?

Tần Dương gật đầu, giải thích đơn giản chuyện tối ngày hôm qua cùng với sự tình xảy ra với Đại Vân ngày hôm nay.

- Đại Vân thật xui xẻo, chọc phải anh, lần này thì mất hết cả mặt mũi rồi, sợ rằng cả đời sẽ bị chướng ngại.

Tần Dương cười nói:

- Ai bảo gã bày đặt âm mưu quỷ kế với anh, nếu muốn hại người thì phải chuẩn bị tâm lý bị người khác trả thù, vả lại chuyện này e rằng vẫn chưa xong đâu.

- Vẫn chưa xong?

Hàn Thanh Thanh nhíu mày:

- Ý anh muốn nói Đại Vân còn có thể tìm tới gây phiền phức cho anh sao?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Đại Vân là người có bối cảnh, gia tộc của gã là gia tộc người tu hành, bản thân Đại Vân cũng là người tu hành, chẳng qua thực lực khá thấp mà thôi.

Hàn Thanh Thanh lập tức có phần lo âu:

- Sẽ rắc rối lắm sao?

Tần Dương cười nói:

- Đại gia quả thật có chút thực lực, nhưng cũng không coi là gia tộc lớn, nếu bọn họ có mắt nhìn một chút, việc này chấm dứt như vậy thì cũng may, nhưng nếu bọn họ muốn gây rắc rối cho anh, như vậy anh cũng không để ý đấu với họ một trận đâu.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn Hàn Thanh Thanh, an ủi:

- Không cần lo lắng, nếu như anh chỉ là một người bình thường, vậy thì bọn họ có lẽ sẽ đụng tới anh, nhưng biết lai lịch của anh rồi thì bọn họ sẽ không dám đâu.

Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù cô không phải người tu hành, nhưng cũng hiểu đại khái địa vị của Ẩn Môn trong giới tu hành, đó không phải nơi mà ai cũng dám chọc tới.

- Hiện giờ cuộc tranh tài cũng xong rồi, trở về Trung Hải chứ?

Tần Dương cười nói:

- Khó có một lần tới Bằng Thành, thế nào cũng phải nán lại hai ngày, đây chính là lần du lịch đầu tiên của chúng ta đấy.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Được rồi, em chỉ đang nghĩ Đại gia có thể sẽ gây phiền toái, vậy thì đi rồi thì không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra hay sao?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Nếu bọn họ thật sự muốn gây chuyện thì việc này tốt nhất vẫn nên giải quyết ở đây đi, khoảng cách từ Bằng Thành tới Trung Hải cũng không thể ngăn cản bất cứ chuyện gì được.

- Được, vậy chúng ta đi đâu đây?

Tần Dương cười nói:

- Trở về tra cứu một chút xem có chỗ nào thú vị không.

Hai người Tần Dương trở lại khách sạn, ăn cơm trưa ở khách sạn, khi đang tìm kiếm thắng cảnh ở Bằng Thành trong phòng thì cửa phòng đột ngột bị gõ vang.

Tần Dương đứng dậy, đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, có ba người đàn ông đang đứng trên hành lang.

Tần Dương hơi nhếch mày, mở cửa phòng ra.

- Các người tìm ai?

Dẫn đầu là một người đàn ông ba mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, cũng không nói lời nào, trực tiếp đi vào trong phòng, hai gã đàn ông khác cũng đi theo sau lưng gã đi vào trong.

Tần Dương cũng không ngăn cản bọn họ, để bọn họ tùy ý đi vào phòng.

Hàn Thanh Thanh quay đầu lại, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn lướt qua ba vị khách không mời mà đến, vừa liếc nhìn Tần Dương, thấy vẻ mặt của hắn bình tĩnh, không có bất kỳ sự bối rối nào.

Ánh mắt gã đàn ông dẫn đầu quan sát căn phòng, lại nhìn Hàn Thanh Thanh một chút, hai mắt mỉm cười sáng ngời, dường như kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hàn Thanh Thanh.

- Tao tên Đại Đào, Đại Vân là em trai của tao.

Vẻ mặt Đại Đào lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Chắc hẳn mày nên biết lý do tao tới tìm mày rồi chứ?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Vì em trai của anh nổi điên trong khi đang biểu diễn?

Đồng tử Đại Đào hơi co rụt lại:

- Quả nhiên là mày giở trò quỷ sao?

Tần Dương cười nói:

- Tôi nói không phải, anh có tin không?

Đại Đào lạnh lùng nói:

- Quả nhiên là mày! Là mày thôi miên em trai của tao, khiến nó mất mặt trước công chúng đúng không?

Tần Dương đột nhiên cười nói:

- Tôi không biết anh đang nói gì, nếu các người đã hùng hổ tới tìm tôi chính vì để hỏi tôi vấn đề này, tôi chỉ có thể chuyến này các người đã tới uổng công rồi.

Đại Đào hừ lạnh nói:

- Mày cho rằng không có chứng cớ bọn tao không động tới mày được sao, mày có biết Đại gia đã muốn đối phó với ai thì căn bản không cần chứng cứ không hả!

Tần Dương cười nói:

- Đại gia Bằng Thành có một chút năng lực như vậy, nhưng các người có biết tôi là ai không?

Đại Đào cười lạnh:

- Biết mày rất có tiền, nhưng vậy thì sao, tiền tuy có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng đồng thời cũng không giải quyết được rất nhiều chuyện.

Tần Dương lắc đầu, ánh mắt có vài phần trào phúng:

- Uổng công Đại gia các người còn là gia tộc tu hành, các người muốn đối phó một người trước tiên không phải nên điều tra sao, vội vàng xông ra ngoài đánh người? Anh chẳng lẽ cho rằng Đại gia nhà anh thật sự bưu hãn tới mức đấy sao?

Sắc mặt Đại Đào đột ngột biến đổi:

- Mày có ý tứ gì?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Sư phụ của tôi là Mạc Vũ, được gọi là Y Vũ Song Tuyệt, tôi là truyền nhân đời thứ bảy mươi hai Ẩn Môn, anh xác định anh muốn gây sự với tôi?

Sắc mặt Đại Đào thoáng trở nên khó coi, bàng hoàng nhìn Tần Dương:

- Mày là... Tần Dương Ẩn Môn kia?

Tần Dương cười lạnh nói:

- Nếu không thì sao, sư công của tôi là Miêu Kiếm Cung, được gọi là Tam Nhãn Thần Quân, tuyệt học chính là đồng thuật.

Trên trán Đại Đào bỗng nhiên toát mồ hôi, gã rốt cuộc hiểu được Tần Dương cố ý nhắc tới Tam Nhãn Thần Quân tương đương với ngầm nói cho gã biết, Đại Vân chính là hắn làm, dùng đồng thuật làm ra như vậy, nhưng gã lại có thể làm được gì?

Tâm tư của Đại Đào trong phút chốc rối như bòng bong. Gã không nghĩ tới nghệ sĩ piano còn trẻ này vậy mà lại là Tần Dương truyền nhân Ẩn Môn là cái người tỏa sáng kỳ lạ trên đại hội liên minh kia.

Đại gia xác thực là gia tộc tu hành, nhưng cũng chỉ là gia tộc hạng hai, thực lực của người tu hành mạnh nhất trong gia tộc chẳng qua cũng chỉ ở Siêu Phàm đỉnh phong, chọc tới được Ẩn Môn sao?

Chọc được cái rắm!

Đến cả hào môn như Lục gia cũng bị thầy trò Tần Dương giày vò tới mặt xám mày tro, Lý gia Tô Châu cũng là gia tộc hạng hai như Đại gia đã bị buộc phải phá sản, hầu như bị xóa tên, bản thân gã ăn no rỗi việc chọc tới Tần Dương?

Trong đầu Đại Đào nhanh chóng xoay chuyển, bên ngoài mạnh miệng, trong lòng yếu ngược quát:

- Cho dù cậu là người Ẩn Môn thì như thế nào, dù sao cũng phải nói đạo lý chứ, cậu vì để giành được thắng lợi mà lại dùng thủ đoạn như vậy hại em trai của tôi...

- Bốp. Bốp. Bốp!

Tần Dương vỗ tay, cười ha ha nói:

- Đổi trắng thay đen, chỉ hươu nói ngựa, quả nhiên lợi hại! Đại Đào, anh thật sự cho rằng chuyện đêm qua anh sai Lục Đại Vệ đối phó với tôi không bại lộ sao, nếu không phải các người ra chiêu trước, tôi sẽ đối phó với Đại Vân sao?

Sắc mặt Đại Đào trong nháy mắt trắng bệch, Lục Đại Vệ!

Mày nói mày đau bụng tới bệnh viện, kết quả mày đã ra tay và thất bại, thất bại mà mày cũng không nói với tao!

Nếu như mày nói đối phương là người tu hành thực lực cường đại, như vậy tao có lẽ sẽ cẩn trọng một chút, ít nhất sẽ điều tra qua một lượt, nhưng mày lại giấu diếm không báo.

Con chó Nhật mày lần này thực sự hố ông đây rồi!
Bình Luận (0)
Comment