Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1182 - Chương 1192: Ác Ma Mỉm Cười

Chương 1192: Ác ma mỉm cười
 

- Tần tiên sinh, việc này... là hiểu lầm...

Trên khuôn mặt Đại Đào nở nụ cười ngượng ngùng. Gã xoa hai tay nói:

- Tần tiên sinh cậu quá khiêm tốn rồi, nếu như trước kia cậu thể hiện rõ thân phận thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy...

- Hiểu lầm?

Tần Dương cười lạnh:

- Chẳng lẽ tôi phải bắc một cái loa trên lưng hô vang không ngừng tôi là Tần Dương, tôi là truyền nhân Ẩn Môn, sư phụ tôi là Mạc Vũ, bối cảnh của tôi không tồi, đừng động tới tôi... Như vậy sao?

Hàn Thanh Thanh bị chọc vui vẻ trước lời Tần Dương nói, thiếu chút nữa đã bật cười, cảm thấy hiện giờ mà cười thì không được tốt lắm liền nhanh chóng bịt miệng lại.

Sắc mặt Đại Đào có chút khó coi, nhưng lại không tài nào trở mặt được, bởi vì gã không dám trở mặt.

Bản thân gã trước đó ra tay với Tần Dương còn bị người ta bắt tại trận, đầu tiên không chiếm được đạo lý rồi, cho dù không chiếm được đạo lý thì nắm đấm cũng đủ lớn mà, nhưng Đại gia so sánh với Ẩn Môn, ngoại trừ số người nhiều hơn một chút ra thì những thứ khác cũng không có bất cứ ưu thế nào.

Đã không chiếm lý được, nắm đấm lại không lớn như người ta, vậy còn gì để nói?

Chịu đòn phải đứng vững!

Đại Đào biết việc này nói thế nào cũng vô ích, không tỏ chút thái độ nào thì e rằng việc này không xong được, lập tức không biết xấu hổ là gì trầm giọng chắp tay nói:

- Đại gia tôi quả thật không thể chọc tới Ẩn Môn các vị, việc này là em trai của tôi không đúng, để người làm anh trai tôi đây gánh đi, nếu như nể mặt mũi thì tối nay tôi đặt một bàn tiệc ở Kim Hán Hoàng, bảo em trai của tôi bồi tội với cậu, nếu như cậu không muốn bỏ qua cho nó, vậy thì cậu nói rõ đi, tôi xem xem tôi có thể gánh được hay không.

Tần Dương cười lạnh nói:

- Gặp được kẻ yếu thì cho người ta hai bạt tai, gặp được người không chọc tới được thì giờ trò thức thời, đây chính là phong phạm làm việc của Đại gia các người nhỉ, đừng giả bộ nhân nghĩa nữa, mặc dù mấu chốt chuyện này từ Đại Vân mà ra, nhưng người sai người dưới ra tay chính là anh làm, nếu tôi thật sự gây rắc rối cho Đại gia, anh cho rằng anh chạy trốn được sao?

Trong lòng Đại Đào xấu hổ và giận dữ, nhưng không dám cãi lại, vì Tần Dương nói đúng sự thật, quan trọng nhất là nghe giọng điệu của Tần Dương thì hắn hình như không dự định truy cứu sao?

Tần Dương khoát khoát tay nói:

- Mấy người đi đi, lần đầu tiên tôi tới Bằng Thành chỉ muốn yên tĩnh chơi mấy ngày, dạo chơi khắp nơi, mua sắm một chút, không muốn gặp phải quá nhiều rắc rối, anh về dặn dò em trai của anh, việc này chấm dứt thôi, nếu còn không phục, tôi có thể từ từ chơi với anh ta.

Tảng đá treo trong lòng Đại Đào cuối cùng đã được hạ xuống. Khi nãy hắn nói lời nói thức thời, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút không yên.

Nếu như Tần Dương là người có thù tất báo, như vậy Đại gia sợ rằng thật sự xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó làm người khởi xướng, kết quả của Đại gia như thế nào không biết, nhưng kết quả của hai anh em bọn họ nhất định sẽ rất thảm. Trước lợi ích của gia tộc, lợi ích của cá nhân thường sẽ phải hi sinh.

Nếu Tần Dương đã lên tiếng, Đại Đào cũng không muốn ở đây thêm nữa, chắp tay nói:

- Đắc tội.

Hùng hổ mà đến, ảo não mà đi, suốt quãng đường vẻ mặt Đại Đào âm trầm trở về nhà.

Đại Vân đang ngồi trong phòng khách chờ đợi, thấy Đại Đào đã bước vào cửa, Đại Vân lập tức đứng dậy, giọng điệu gấp gáp hỏi:

- Anh, thế nào rồi, có phải thằng nhóc Tần Dương kia làm không?

Đại Đào nhìn Đại Vân, ngọn lửa tức giận lại dâng trào trong lòng, tay vô thức nắm chặt. Nhưng đây vẫn là anh em ruột, Đại Đào đành cắn răng, kiềm chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:

- Đúng.

Tần Dương mặc dù không tự thừa nhận, nhưng Tần Dương đã cố ý nói ra Tam Nhãn Thần Quân Miêu Kiếm Cung, chỉ như vậy thôi còn không đủ rõ ràng sao?

- Em biết ngay là hắn!

Đại Vân tái mặt, lớn tiếng mắng:

- Tâm tư thằng nhóc này thật độc ác, hắn không chỉ muốn thắng trận đấu này, hơn nữa còn hủy hoại cả đời em, anh, anh đã xử lý hắn chưa, em muốn đánh gãy chân của hắn...

Đại Đào hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Chuyện này dừng ở đây, không cần nhắc lại nữa.

Đại Vân sửng sốt, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nói:

- Sao có thể dừng ở đây được, anh, anh rốt cuộc có xử lý hắn chưa, thằng nhóc này hại em mất mặt về nhà, hiện giờ ở trên mạng đâu đâu cũng đăng tải clip về em, cơn tức này sao nuốt trôi được...

- Đủ rồi!

Đại Đào nện một cái nặng nề lên bàn trà, một tiếng "rầm" vang lên, bàn trà thủy tinh công nghiệp vỡ tan thành những mảnh nhỏ, miếng thủy tinh văng ra khắp nơi.

Đại Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn Đại Đào nổi giận, thấy sắc mặt Đại Đào tái nhợt, Đại Vân bị tức giận choáng váng đầu óc mới nhận ra không bình thường.

- Anh... sao vậy, thằng nhóc kia rất khó đối phó?

Đại Đào oán hận liếc nhìn Đại Vân:

- Cậu ta là đệ tử Ẩn Môn, hơn hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Đại Thành, hơn nữa sức chiến đấu có thể chọi cứng với cao thủ Siêu Phàm. Sư phụ của cậu ta là Mạc Vũ được gọi là Y Vũ Song Tuyệt, y thuật độc bộ thiên hạ, có vô số mối quan hệ ở Trung Hoa, chỉ cần một câu của người này, không biết có bao nhiêu người nguyện ý bán mạng, bán nhân tình đâu. Sư công của cậu ta là Tam Nhãn Thần Quân, am hiểu đồng thuật quỷ dị...

- Hả?

Đại Vân trợn mắt há hốc mồm, bàng hoàng mở to hai mắt.

Mặc dù gã tu hành không có thực lực, nhưng dù sao coi như là người gia tộc tu hành, chuyện trong giới tu hành Trung Hoa ít nhiều cũng biết một chút. Gã cũng biết tới Ẩn Môn, gã thật sự không ngờ Tần Dương hóa ra là đệ tử Ẩn Môn.

Đại Đào thấy em trai mình trợn mắt há hốc mồm, thở dài nói:

- Em bị Tần Dương dùng đồng thuật tính kế. Lúc trước chuyện anh bảo Lục Đại Vệ tới đối phó cậu ta đã bị bại lộ, có lẽ cậu ta đã xử lý Lục Đại Vệ, bảo hắn ta không được tiết lộ, cho nên chúng ta vẫn luôn bị lừa mà không hay biết gì...

Đại Vân bàng hoàng hỏi:

- Ý anh muốn nói tối qua Lục Đại Vệ thật sự đã ra tay?

Đại Đào gật mạnh đầu:

- Hẳn là như vậy! Lục Đại Vệ thất thủ bị Tần Dương xử lý mượn cớ tránh đi, chỉ là thằng chó Nhật này không thả tiếng gió với anh, nếu không thì hôm nay cũng sẽ không có việc này rồi. Nhưng Tần Dương đã nói cậu ta cũng không muốn truy cứu việc này, ý tứ đại khái là một thù báo một thù, em tính kế cậu ta một lần, cậu ta trả lại em một lần, hôm nay xem như huề nhau, chỉ cần em không gây rắc rối cho cậu ta, cậu ta cũng sẽ không đối phó với chúng ta nữa.

Đại Đào thở dài nói:

- Ẩn Môn ít người, nhưng mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ. Nhân mạch của bọn họ hùng hậu, muốn tiền có tiền, muốn người có người, Đại gia chúng ta không thể chọc vào, việc này cứ như vậy thôi, biết không?

Ánh mắt Đại Vân có chút sững sờ, trong đầu gã bất giác nhớ lại chuyện tối qua.

Tần Dương trở về từ nhà vệ sinh, rõ ràng đã biết gã đối phó với hắn, nhưng vẫn không để lộ chút nào, sau đó cho gã một kích trí mạng. Sự khôn ngoan này thật sự đáng sợ, hắn còn thôi miên gã chỉ để bản thân cởi quần áo mất mặt, nếu như hắn thôi miên gã là để bảo gã nhảy lầu hoặc tông xe thì sao?

Trong lòng Đại Vân bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run, trong lòng dâng trào cảm giác nghĩ thật sâu xa mà thấy sợ.

Người này thật sự là ác ma mỉm cười!

Đại Đào thấy Đại Vân không lên tiếng, giọng nói lập tức lớn hơn:

- Sao vậy, em vẫn muốn báo thù?

Đại Vân bị kinh hãi lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu:

- Không, không, không, em không báo thù!

Vẻ mặt Đại Đào lúc này mới hòa hoãn, thở dài một hơi:

- Chuyện của em qua thời gian dài đương nhiên mọi người sẽ quên đi, nếu thật sự không được thì về gia tộc hỗ trợ đi, không nhất định phải ở trong giới piano... Anh bảo người lựa vài thứ đưa qua kia nhận lỗi, nếu đã cúi đầu thì không ngại cúi thấp hơn một chút cho đẹp đi...
Bình Luận (0)
Comment