Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1183 - Chương 1193: Anh Chính Là Người Thu Tiền Bảo Hộ

Chương 1193: Anh chính là người thu tiền bảo hộ
 

Buổi tối lúc mà hai người Tần Dương về đến khách sạn, thì liền nhìn thấy có một cậu thanh niên đứng trước cửa và trong tay ôm một chiếc hộp gỗ.

Cậu thanh niên này Tần Dương đã thấy qua rồi, chính là một trong hai người mà buổi chiều hôm nay đi theo Đại Đào đi vào phòng.

- Tần tiên sinh! Đây là một chút thành ý của Đại tiên sinh, mong ngài nhận cho.

Ánh mắt của Tần Dương dừng lại trên chiếc hộp gỗ đó và ánh mắt không hề có chút bất ngờ nào:

- Cái gì vậy?

Cậu thanh niên cười trả lời:

- Đây là một đôi vòng ngoc cổ cũng đã được vài năm rồi, Tần tiên sinh ngài có thể dùng để tặng cho bạn gái hoặc là người thân của mình. Ngoài ra còn có một tấm séc, Đại tiên sinh nói chuyện của trước kia đều là hiểu lầm và mong Tần tiên sinh đừng để trong lòng.

Tần Dương cười và đưa tay ra đón lấy chiếc hộp gỗ kia:

- Đồ tôi đã nhận rồi, và chuyện này cũng đã qua. Chỉ cần các anh không đến kiếm chuyện với tôi thì tôi cũng không rảnh mà đi gây sự với các anh.

- Được! Tôi sẽ truyền đạt lại cho Đại tiên sinh.

Sau khi cậu thanh niên đó đi khỏi, thì Tần Dương cầm theo chiếc hộp đi vào trong phòng rồi để cạnh bên tai nghe, và lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra.

Hàn Thanh Thanh đứng ở bên cạnh xem động tác cận thận mở hộp của Tần Dương thì bĩu môi nói:

- Anh như thế này không giống như đang mở rương kho báu, mà giống như đang gỡ bom hơn.

Tần Dương mở hộp ra rồi mỉm cười trả lời:

- Cận thận một chút vẫn là tốt hơn, trên thế giới này luôn có những người điên điên khùng khùng mà mạng của chúng ta chỉ có một thôi.

Bên trong hộp gỗ lót vải nhung màu xanh, và có một đôi vòng tay nằm yên lặng ở trong đó, mặt trên còn có một tấm séc.

Tần Dương cầm tấm séc lên nhìn lướt qua, mỉm cười rồi tiện tay đem tấm séc để sang một bên, sau đó hắn nhấc vòng ngọc ở trong hộp lên.

Quan sát tỉ mỉ một hồi lâu thì Tần Dương nói:

- Đôi vòng ngọc này không tồi và nó đã có từ rất lâu, hơn nữa chất lương của ngọc rất tốt... Em cầm đi mà đeo.

Tần Dương dơ tay ra bắt lấy bàn tay của Hàn Thanh Thanh, sau đó đem vòng ngọc đeo vào cổ tay của cô ấy rồi quan sát một lúc, cười nói:

- Người đẹp như ngọc vậy! Nó rất hợp với phong cách của em đó, mượn hoa dâng Phật nên anh sẽ tặng nó cho em.

Hàn Thanh Thanh nâng cổ tay lên, cổ tay trắng nõn thích hợp với ngọc bích nên khi nhìn lên quả thật là rất đẹp. Trong ánh mắt của Hàn Thanh Thanh cũng lộ ra sự thích thú.

- Mặc dù là em không hiểu về ngọc mấy, nhưng cũng có thể cạm nhận được là ngọc này chắc chắn rất tốt. Vả lại có thể được Đại Đào đem làm quà nhận lỗi, thì giá trị của nó hiển nhiên là sẽ không tồi rồi. Cái này đáng giá khoảng bao nhiêu tiền đây?

Tần Dương thuận miệng nói:

- Nếu là một đôi vòng ngọc thì dự đoán phải tầm một triệu cũng đáng.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc và cười khổ rồi lắc đầu:

- Đắt quá! Em không dám nhận đâu.

Tần Dương lấy từ trong hộp ra một chiếc vòng ngọc khác, rồi mỉm cười bắt lấy một bàn tay khác của Hàn Thanh Thanh. Sau đó hắn dịu dàng mà đem vòng ngọc khăng khăng đeo vào cổ tay của cô ấy.

- Em là bạn gái của anh mà em còn khách sáo với anh làm gì? Em cũng biết, đây cũng không phải là anh đặc biệt đi mua về và anh cũng không hề mất một xu nào. Em nhận đi! Chẳng nhẽ anh lại cầm về rồi tìm người để bán nó đi hoặc là lại cầm về đem tặng người khác?

Hàn Thanh Thanh cười mỉm rồi chẹp miệng:

- Anh có thể tặng mẹ anh hoặc là tặng dì của anh...

Tần Dương mếu máo nói:

- Mẹ đều với bố anh đi ngao du khắp nơi rồi thì anh làm sao mà tìm bà ấy được. Còn dì của anh thì dì ấy là một đại gia rồi, thì những món đồ như thế này đã có hàng tá rồi, còn tặng dì ấy làm gì nữa. Lúc mà thật sự cần phải tặng thì anh sẽ tặng dì anh món quà khác. Em cứ cầm lấy đi! Chẵng nhẽ em cho anh mang về tặng người phụ nữ khác sao?

Hàn Thanh Thanh lườm Tần Dương một cái:

- Anh muốn tặng cho người đẹp nào?

Tần Dương ha hả cười:

- Đâu có! Anh chỉ nói thế thôi, nhưng mà thật sự muốn tặng thì chắc chắn sẽ có người nhận đấy.

Hàn Thanh Thanh cắn môi nói:

- Được thôi! Em nhận rồi đấy.

Ngừng lại một chút rồi Hàn Thanh Thanh chủ động kiễng chân lên thơm Tần Dương một cái:

- Cảm ơn!

Tần Dương cười hì hì:

- Nếu gọi một tiếng chồng thì càng tốt.

Mặt của Hàn Thanh Thanh đỏ lên, và nói với giọng quở trách:

- Nghĩ ra à?

Tần Dương cũng không mất mát gì, dù sao thì trong những mặt này thì da mặt của Hàn Thanh Thanh vẫn còn rất mỏng. Nhưng không sốt ruột mà từng bước từng bước làm, trước đây cô ấy không phải là không muốn tắm chung sao nhưng cuối cùng vẫn lẻn vào đó thôi.

- Cho dù là anh có xấu đi chăng nữa thì anh vẫn có thể nghĩ ra được mà.

Tần Dương cười ha ha rồi tiện tay cầm tấm séc lên:

- Lại có tiền tiêu vặt của những ngày này rồi, thậm chí có lúc anh đang nghĩ giống như những cường hào không có mắt nên xuất hiện thêm vài tên, thì có phải là anh phát tài rồi không.

Hàn Thanh Thanh cười đáp:

- Anh chính là người lấy tiền bảo hộ đấy, từ khi vừa bước chân vào đại học đã bắt đầu thu rồi. Những tên đần độn tìm anh kiếm chuyện đó, không phải là bị anh lấy mất một trăm nghìn sao?

Tần Dương cười nói:

- Lại không có thù hận sinh tử thì đương nhiên không cần phải giết chóc rồi, cứ đánh vào kinh tế của họ thì sẽ làm cho họ đau lòng, và đây chính là cách trừng phạt họ tốt nhất đấy. Ngược lại người như Đại Đào này thì tặng một khoản tiền cùng với giá trị xa xỉ của vòng ngọc, thật ra đối với họ mà nói căn bản không là gì cả.

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Trên tấm séc là bao nhiêu tiền vậy anh?

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Năm triệu! Hay là em cầm đi mà tiêu vặt.

Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn Tần Dương:

- Em có tiền tiêu hằng ngày rồi.

Tần Dương cũng hết cách:

- Được rồi! Được rồi! Không cần thì thôi vậy, em không cần phải dữ với anh vậy. Anh cũng chỉ muốn cho em ăn ngon mặc đẹp thôi, mà đối tốt với người yêu của mình cũng là sai sao?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu rồi thành thật nói:

- Bình thường em đi với anh thì đều là anh trả tiền rồi, mà em cũng có nói cái gì đâu. Nhưng mà lấy tiền là không được, mà em cũng chỉ là học sinh thôi cũng không tiêu gì nhiều, cứ như thế này sẽ tốt hơn.

Tần Dương cũng không miễn cưỡng nữa:

- Rồi! Em nói sao thì cứ làm vậy.

Hàn Thanh Thanh nghĩ một lúc:

- Ngày mai chúng ta chơi thêm một ngày rồi ngày kia thì đi về nhé!

Tần Dương nghĩ một hồi, thời gian cũng không còn nhiều rồi thì liền gật đầu:

- Được rồi! Vậy anh sẽ đi đặt vé nha.

Hai ngày sau, Tần Dương cùng Hàn Thanh Thanh hai người họ về đến Trung Hải. Sau khi Tần Dương và Hàn Thanh Thanh tách nhau ra thì Tần Dương mời vợ chồng Trương Minh đi ăn cơm. Cho tới nay đều là vợ chồng Trương Minh chăm sóc Tần Dương rất nhiều. Hôm nay có thể giành được giải nhất của cuộc thi tổ điều động, thì cũng coi như là một thành tích không tồi rồi. Mời vợ chồng Trương Minh ăn cơm cũng là bày tỏ sự cảm ơn.

Lúc mà gọi điện thoại cho Trương Minh thì Tần Dương từ miệng của Trương Minh biết được Miêu Toa còn chuẩn bị ngày thứ hai sẽ đi thăm hỏi Trương Minh. Trương Minh liền trực tiếp gọi điện đi mời cùng nhau ăn cơm, Miêu Toa sảng khoái đồng ý đến.

Tần Dương đi đến trước đặt phòng và gọi sẵn thực đơn, vợ chồng Trương Minh hai người họ dắt tay nhau cùng đến, và Tần Dương cười rồi mời Trương Minh ngồi xuống ghế.

- Thầy đã xem những video đươc phát trên mạng rồi. Tần Dương, không ngờ được thần thái của con lại tốt như vậy, cả sảnh âm nhạc một nửa đều là fan của con...

Tần Dương cười ha ha:

- Bọn họ cũng không phải là đi nghe con đàn mà là đi xem sự náo nhiệt thôi, đều là một nhóm thanh niên với bộ mặt vui vẻ mà thôi. Nói đến chuyện này suy cho cùng vẫn là vì Miêu Toa, một lần hội biểu diễn và một lần diễn xuất MV. Tất cả đều thông qua hai đợt này thì mới biết con mà.

Trương Minh vẫn chưa trả lời, cửa phòng mở ra thì Miêu Toa cười tít mắt đi vào:

- Ai ya! Tôi đã nghe thấy hết rồi, cậu đây là đang khen tôi hay là đang oán trách tôi vậy?
Bình Luận (0)
Comment