Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1184 - Chương 1194: Có Nhiệm Vụ Mới Giao Cho Cậu.

Chương 1194: Có nhiệm vụ mới giao cho cậu.
 

- Đương nhiên là khen chị rồi, nếu không có sự giúp đỡ của chị thì tôi có thể có tiếng tăm... như... bây giờ không... ?

Tần Dương kéo dài hai âm cuối như vậy cho thấy tràn đầy mùi vị của sự trêu đùa.

Tần Dương bây giờ có một chút tên tuổi, nhưng chắc chắn không thể coi là rất nổi tiếng. Cái tiếng tăm này của hắn cũng chỉ thực sự có ở trong một phạm vi rất nhỏ mà thôi. Những fan kia cũng hết sức để ý tới, nó không giống như Miêu Toa đi lại ở trên đường vậy. Cô ấy có thể tùy tiện kéo mười người thì đều có mấy người nhận ra.

Miêu Toa bĩu môi, đùi thì đặt bên cạnh Tần Dương rồi cười tít mắt nói:

- Được đấy! Tần Dương, cậu một khi đã không ra tay thì thôi mà đã ra tay thì làm ai cũng kinh ngạc đấy. Cậu giành luôn giải nhất về, gỏi thật đấy!

Tần Dương cười híp mắt trả lời:

- Đây đều là có thầy giỏi.

Trương Minh rất thoải mái nói:

- Con đừng gán hết mọi công lao cho thầy như vậy chứ! Thầy tuy là dạy con cũng không ít, nhưng mặt khác thì thầy của con cũng đã dạy con rất nhiều, mà thầy chỉ là thêu hoa trên gấm thôi. Hơn nữa con lại tiếp thu nhanh mà thầy chỉ vừa nhắc tới điểm nhấn mạnh là con liền hiểu rồi, và cơ bản là không cần thầy nói nhiều.

Tần Dương cười:

- Vâng ạ! Điểm nhấn đó rất quan trọng, đến mức con đạt được thành tựu như ngày hôm nay đều là được sự dẫn dắt của thầy. Bản thân đang tu hành, lại có thiên phú bẩm sinh tốt nhưng vẫn cần sự dẫn dắt của thầy ạ.

Trương Minh cười ha ha:

- Con đấy! Con nói như thế nào cũng nói được.

Miêu Toa cười nói:

- Thầy! Mắt nhìn người của thầy quá tốt, đã thu nhận được một học trò chưa được bao lâu mà đã giành giải nhất về rồi. Chờ cậu ấy đi Warsaw ở Nhật Bản lại giành được giải nhất, vậy chắc thầy vui quá chừng luôn ấy chứ!

Tần Dương nói đùa:

- Chị Toa! Chị đây là đang đặt tôi lên quay trên đống lửa trước rồi đấy, làm gì mà dễ dàng như vậy. Đến lúc không đạt được giải gì đi về chẳng phải sẽ bị đánh sao?

Miêu Toa cười tít mắt nói:

- Khát vọng luôn phải có, mà ngộ nhỡ được thực hiện thì sao?

Trương Minh cười:

- Thầy để cậu ấy đi tham gia thi đấu, hơn nữa là hy vọng cậu ấy có thể học hỏi và trao đổi được nhiều kiến thức với càng nhiều người giỏi hơn. Ở trong quá trình nâng cao thực lực của bản thân này, thì đương nhiên ta hy vọng cậu ấy có thể gặt hái được nhiều thành tựu to lớn ở trong giới đàn pi-a- nô. Có điều là bản thân cậu ấy cũng có sự nghiệp của riêng mình, và trái lại thầy không có yêu cầu gì với cậu ấy. Cậu ấy đi đến đâu hay đến đó và không nên nói xa xôi như vậy. Còn bây giờ đã giành được giải nhất của tổ điều động rồi, thì thành tựu này cũng đủ để thầy vui mừng rồi...

Ngừng lại một chút thì Trương Minh dường như đang tự chế giễu bản thân mình:

- Thầy mặc dù miệng nói là không để ý thôi, nhưng chung quy lại là trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối. Nhưng mà bây giờ Tần Dương giành được giải nhất rồi, thì thầy lão Trương này cũng nở mày nở mặt rồi. Để lúc đôi mặt với những câu hỏi thăm của mấy ông bạn, thì thầy cũng có cái để trả lời lại, như thế là đủ rồi đó.

Tuy là Trương Minh đang tự chế giễu bản thân ở trong lòng đúng là vẫn còn để ý, nhưng Tần Dương lại hiểu được ai mà lại không có suy nghĩ của riêng mình chứ.

Trương Minh giảng dạy cho mình thì tất nhiên về mặt là vì tài hoa thiên phú của bản thân mình, và ông ấy yêu thương mình nên mới có thể chỉ bảo tận tâm như thế. Nhưng về mặt khác lại là vì ông ấy hy vọng có thể tìm được một người trong tất cả những học trò của ông để truyền nghề lại. Với lại trò giỏi hơn thầy mà có thể thắng Vu Lam, đồng thời có thể đạt được nhiều thành tựu hơn thầy ấy.

Ai mà lại không hy vọng học trò của mình có thể nổi tiếng chứ. Không nói đến vấn đề lợi ích mà chỉ là thể diện, thì khi được nhắc đến cũng sẽ nở mày nở mặt rồi. Nếu như học trò của bản thân giảng dạy mà không có tiếng tăm gì, vậy khi nhắc đến thì chẳng phải ai cũng cảm thấy rất mất mặt sao?

Miêu Toa cười hì hì nói:

- Tôi tin Tần Dương cậu có thể đi xa hơn nữa. Tần Dương! Trước kia chuyện cậu hứa với tôi thì không được nuốt lời đâu đấy.

Tần Dương cười trả lời:

- Chị là nói hội biểu diễn điểu sào sao?

Miêu Toa gật đầu:

- Đúng rồi! Đến lúc đó cậu phải đến để làm khách quý biểu diễn đấy, với lại cậu phải giúp tôi tuyên truyền nữa nha! Điểu sào này thì phải ngồi nhiều người như thế, nếu không ngộ nhỡ đến lúc đó chỉ có lác đác mấy người ngồi đó thì sao? Lúc đó tôi đúng là không có chỗ mà giấu mặt đâu.

Tần Dương trả lời rất sảng khoái:

- Được! Đến lúc đó tôi sẽ giúp hét to một giọng hát, nhưng có thể có nhiều người đến hay không thì tôi không giám đảm bảo đâu đó.

Miêu Toa cười hi hi:

- Cậu xem lần này cậu cứ gào to tiếng hát của cậu đi thì chắc cũng đến được mấy trăm người đấy. Nhưng nếu như là hội biểu diễn thì chắc chắn sẽ có nhiều người tự nguyện đến thôi.

Tần Dương cười ha ha:

- Công khai trận thi đấu bán kết của lần này là mở miễn phí, cho nên sẽ có rất nhiều người đến đây xem sự náo nhiệt mà lại không mất đồng nào. Nếu như thật sự muốn họ dùng mấy trăm đồng để mua vé vào cửa, thì e rằng sẽ không có được mấy người đến đâu.

Miêu Toa biết Tần Dương đang nói đó là sự thật, cười nói:

- Cậu cũng là khách quý biểu diễn đấy, thì fan của cậu đến xem cậu biểu diễn cũng tiện đến xem tôi là được. Nói với cậu nhé! Thật ra bây giờ tôi rất lo lắng, chính là sợ đến lúc đó có lác đác mấy người đến thì coi như xong đời rồi.

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Vé biểu diễn của chị là vào tháng mười hai, thì chị nên thông báo trước đi. Bây giờ đã là cuối tháng mười rồi mà chị chưa bắt đầu sao?

Miêu Toa ừ một tiếng:

- Trước thời hạn nửa tháng sẽ bắt đầu bán vé nên vẫn còn thời gian, cũng chính vì như thế nên tôi mới thấp thỏm không yên đây, vậy mới là điểu sào đấy.

Tần Dương ha ha cười cổ vũ:

- Hãy tin tôi! Sẽ không có chuyện gì đâu, trước kia chị tổ chức hội biểu diễn ở Trung Hải thì cũng có mấy chục ngàn người đi đó không phải sao. So sánh bây giờ với trước đây, thì danh tiếng với uy tín của chị lúc trước không thể bằng được. Nên không thể sẽ không có ai đến xem, nói không chừng đến lúc đó kiếm được một vé cũng khó ấy chứ.

Miêu Toa cười ha ha:

- Nếu thật sự như thế thì tôi sẽ nhận những lời tốt đẹp của cậu rồi. Đúng rồi! Lần này tôi mời cậu làm khách quý biểu diễn, mà cậu muốn độc tấu hay là muốn biểu diễn cùng tôi?

Tần Dương cười:

- Tôi chỉ giúp làm nhạc đệm cho chị thôi! Người ta là đến xem buổi biểu diễn của chị mà. Họ mất tiền đến chỉ thấy tôi chơi đàn pi-a- nô thôi, thì còn nói làm gì nữa.

Miêu Toa lắc đầu nói:

- Cái này không sao đâu! Khách quý biểu diễn hát cũng là biểu diễn, mà chơi pi-a- nô cũng là biểu diễn, cũng đều giống nhau cả. Dù sao thì cả buổi biểu diễn thời gian dài như thế, thì đôi lúc tôi cũng phải thay quần áo với nghỉ ngơi một xíu chứ, cậu độc tấu cũng không sao đâu. Hay là như thế này đi! Chính là giống như lưu trường trước kia của cậu vậy, cậu bây giờ ở trên sân khấu cạnh tôi rồi hộ tôi làm nhạc đệm. Sau đó tôi liền đi thay quần áo, nên lúc trung gian này cậu lại độc tấu một bài, như thế nào?

Thật ra Tần Dương không hề để ý là độc tấu hay không, và cũng không để ý là được những lúc như thế này để nổi tiếng hay không. Cho nên hắn trả lời rất nhanh:

- Được! Chị nói như thế nào thì cứ làm như thế đi.

Miêu Toa cười:

- Cậu chơi đàn pi-a- nô giỏi như thế! Cho nên tôi cũng sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu, chỉ cần trước hội biểu diễn một ngày thì cậu đến tập luyện qua một chút là được rồi.

- Không thành vấn đề.

Tần Dương vốn dĩ tưởng rẳng kế tiếp bản thân sẽ được nhàn rỗi rồi chứ, và có thể nhàn hạ như thế cho đến tháng mười hai hội biểu diễn điêu sào của Miêu Toa chứ. Bỗng nhiên có cuộc điện thoại của Long Vương cắt ngang dự định lười biếng của hắn.

- Có nhiệm vụ mới phải giao cho cậu, cậu có thể triệu tập nhóm của cậu đi làm cùng.

Tần Dương thở dài một hơi:

- Vừa định nhàn hạ nghỉ ngơi trong một thời gian. Được thôi! Lần này lại là nhiệm vụ gì vậy?

Long Vương trầm giọng nói:

- Tư liệu cụ thể của nhiệm vụ tôi sẽ gửi đến hòm thư bí mật của cậu.

Tần Dương thẳng thắn đáp ứng:

- Không thành vấn đề! Chỉ là ngữ khí của ngài nghiêm túc như thế, nên làm cho trong lòng tôi có chút lo lắng.

Giọng của Long Vương nhẹ nhàng chậm chạp lại một chút, cười nói:

- Yên tâm đi! Cậu không phải là vừa mới giành được giải nhất cuộc thi tuyển chọn đàn pi-pa-nô của Trung Quốc sao? Lần này thân phận của cậu sẽ được dùng đến đó, nhiệm vụ của lần này vô cùng là nhẹ nhàng...
Bình Luận (0)
Comment