Chương 1196: Thả lỏng, nhiệm vụ nhỏ
- Anh phải tới Hàn Quốc một chuyến, trong khoảng thời gian này sợ rằng cũng sẽ sống ở đó, ngày thường em ở trường học phải tự cẩn thận một chút.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Anh tới Hàn Quốc làm gì?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tham gia một hoạt động trao đổi piano, không phải vừa rồi anh giành hạng nhất sao, bên phía tổ chức bên kia gửi thư mời cho anh, anh suy tính xem nhân lúc trước cuộc tranh tài ở Nhật Bản tham gia nhiều hoạt động như vậy một chút, tăng thực lực của bản thân lên, dù sao cũng là cuộc thi năm năm tổ chức một lần, mặc dù anh không đặc biệt quan tâm, nhưng nếu tham gia rồi thì anh hi vọng làm thật tốt.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Được đó, mỹ nữ Hàn Quốc nhiều, hơn nữa nghe nói rất nhiệt tình, anh cũng nên cẩn thận đấy.
Tần Dương cười nói:
- Người ta nhiệt tình chỉ khách sáo mặt ngoài, không nên tin là thật, vả lại đối với bọn họ mà nói thì anh chính là người ngoại quốc đấy.
- Người ngoại quốc mới nổi tiếng đấy.
Hàn Thanh Thanh nói lời hài hước:
- Anh không thấy mấy du học sinh hoặc sinh viên trao đổi người nước ngoài trong trường chúng ta kia sao, đều rất nổi tiếng đấy, bên cạnh chưa bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp đâu.
Trên khuôn mặt Tần Dương xuất hiện vẻ đùa cợt nói:
- Luôn luôn có một số kẻ ngốc mộng tưởng hão huyền, cho rằng nước ngoài tốt hơn bao nhiêu, muốn tìm cơ hội xuất ngoại, những cô gái kia căn bản không hiểu rõ mấy du học sinh ngoại quốc này, người ta thổi thế nào thì nói như thế, loại người này luôn luôn phải ăn thiệt, chịu bị giày vò mới biết hối hận.
Hàn Thanh Thanh cười hì hì nói:
- Anh đây là có ưu tư?
Tần Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Thanh niên mà, chung quy có chút cảm xúc tức giận, hơn nữa những thứ anh vừa nói này còn ít xảy ra sao, có người nói khoác bản thân có quyền thừa kế ở một nước nhỏ ở châu Phi, có người nói khoác trong nhà mình có quặng, có người nói khoác bất chấp ý kiến người nhà mà gả ra nước ngoài, kết quả bản thân lại tự gả cho một kẻ lưu manh hai bàn tay trắng, sinh một đại đội con cái, còn phải làm việc nuôi gia đình, còn gã đàn ông cũng chỉ biết chơi đùa, không hài lòng thì đánh vợ con, ở nước ngoài kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay...
- Khi còn nhỏ không phải anh sống ở nước ngoài sao, cũng đã đi qua nhiều quốc gia rồi, đừng nói là những quốc gia nhỏ đó, cho dù là châu Âu, Mỹ thì có thể tốt hơn ở đâu. Quả thật bọn họ có rất nhiều chính sách pháp luật hoàn thiện hơn, nhưng đa phần là để phục vụ kẻ có tiền, người nghèo chỉ biết khóc thôi.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó cười nói:
- Dù sao anh cũng xem thường nhất những con người sính ngoại kia, nếu bọn họ thực sự hiểu nước ngoài, nếu thật sự tốt được như vậy thì anh cũng đồng ý, nhưng bọn họ chỉ vì sính ngoại, trong mắt bọn họ thì ánh trăng nước ngoài tròn hơn một chút, cái này khiến người khác thật sự không thể không xem thường được.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương, hai mắt sáng ngời:
- Nhân sinh ấy mà, chính là luôn không ngừng lựa chọn, hơn nữa khi lựa chọn, tam quan và suy nghĩ của người đó chưa chắc đã phù hợp với khi đó, lựa chọn sai lầm cũng rất bình thường. Con người cả đời chung quy đều sẽ có thời điểm lựa chọn sai lầm, chỉ có người là sai lầm lớn, có người là sai lầm nhỏ mà thôi.
Tần Dương mỉm cười, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, lấy một cái hộp từ trong túi ra đưa cho Hàn Thanh Thanh.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- Thứ gì vậy?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Mở ra nhìn xem.
Hàn Thanh Thanh cẩn thận mở hộp ra, nhìn thấy một đôi bông tai mã não bên trong.
- Tặng cho em?
Tần Dương cười nói:
- Đúng, thích không?
Hàn Thanh Thanh cau mày:
- Anh mới tặng em một cặp vòng ngọc rồi, tại sao lại muốn tặng em nữa?
Tần Dương nhỏ giọng giải thích:
- Trong đôi hoa tai mã não này có máy truyền phát tín hiệu, được đặc biệt chế tạo thành, anh tặng cho em đương nhiên không phải vì quản chế em mỗi ngày đi đâu, mà là sợ em gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu như biết được em đang ở đâu, anh cũng có thể chạy nhanh tới cứu em, thứ này thật ra trong thắt lưng của anh cũng có một cái, nếu như anh gặp phải chuyện nguy hiểm, sư phụ của anh sẽ nhận được tín hiệu cảnh báo, dùng tốc độ nhanh nhất tới cứu anh.
Hai đầu mày của Hàn Thanh Thanh giãn ra, cầm đôi bông tai lên nhìn, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có thứ gì đó:
- Cái đó có thể kéo dài trong bao lâu?
Tần Dương cười nói:
- Ít nhất ba tháng, loại vật này có không ít, đến lúc đó lại thay thế là được, đương nhiên nếu như em không muốn bị anh thấy được hành tung, em có thể lựa chọn tạm thời không mang theo là được.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười, trực tiếp vén tóc của mình, sau đó đeo một chiếc bông tai lên, hơi nghiêng đầu nói với Tần Dương:
- Đẹp không?
Tần Dương nói lời khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Rất đẹp.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười, cầm chiếc bông tai còn lại lên đeo trên lỗ tai, sau đó buông tóc xuống, mái tóc liền che đi đôi bông tai.
Tần Dương cười nói:
- Thứ này mặc dù tinh xảo, nhưng cũng không đắt, mã não bên ngoài chỉ là mã não bình thường, ngày thường em có thể đeo, không có ảnh hưởng gì cả.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười:
- Cảm ơn anh!
Tần Dương mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Hàn Thanh Thanh:
- Yên tâm đi, trừ phi em xảy ra chuyện, còn không anh sẽ không giám sát hành tung của em, anh làm như vậy chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của em, chuẩn bị một chút mà thôi.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Không sao mà, ngày thường anh muốn nhìn cũng có thể nhìn, em không thèm để ý đâu.
Tần Dương nói lời hài hước:
- Ngày thường thì không nhìn, nếu không người ta còn tưởng tâm lý anh biến thái rồi, còn muốn giám sát bạn gái mình đi đâu nữa.
Hàn Thanh Thanh cười hì hì nói:
- Ai biết được, trong thâm tâm mỗi người đều có mặt tối, anh thì sao?
Trên khuôn mặt Tần Dương xuất hiện nụ cười vi diệu ý tứ hàm xúc nói:
- Mặt tối trong nội tâm của anh, khà khà, em cũng biết mà?
Hàn Thanh Thanh vốn dĩ là trêu chọc Tần Dương, nhưng lại bị Tần Dương đột ngột trêu chọc ngược lại một câu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cắn môi, hung hăng trợn mắt liếc Tần Dương:
- Không được!
Tần Dương cười khà khà nói:
- Dáng vẻ đỏ mặt của bạn gái anh thật đáng yêu.
Hàn Thanh Thanh vỗ Tần Dương một cái, chẳng qua lực đạo chẳng khác nào như đang đánh muỗi:
- Tính khi nào thì đi?
Tần Dương cười nói:
- Ngày mai đi, tối nay... em tới đây?
Hàn Thanh Thanh do dự một chút, gật đầu đáp ứng:
- Được, sau khi tan học em sẽ tự tới.
- Được!
Tần Dương cũng không nói đi đón cô, hắn còn có những chuyện khác.
Sau khi tách ra với Hàn Thanh Thanh, Tần Dương về đến nhà, lấy điện thoại ra, lần lượt gọi ba cuộc điện thoại.
Thược Dược, Liệp Ưng, Hắc Báo.
- Lão đại, anh cuối cùng cũng đã triệu tập chúng tôi rồi, có nhiệm vụ lớn sao?
Tần Dương:
- Nhiệm vụ nhỏ, thả lỏng, mọi người chỉ đơn giản giúp tôi là được rồi, tôi dẫn mọi người tới Hàn Quốc ngắm mỹ nữ, soái ca.
- Hàn Quốc? Mỹ nữ ở đó rất nhiều, nhưng đa số đều là hàng giả.
Tần Dương:
- Nhìn thấy thuận mắt, trong lòng thoải mái là được rồi, sao, chẳng lẽ anh còn muốn lấy về nhà một cô sao?
- Lão đại, anh nói rất có lý! Nếu là nhiệm vụ nhỏ, xem ra tôi có thời gian đi tán gái rồi.
Tần Dương:
- Không phải tôi khinh các người, ngoại trừ Thược Dược tinh thông tiếng Hàn ra, ngôn ngữ của hai người cũng không thông thì làm sao tán gái, muốn gái vẫn nên đập tiền đi, chắc hẳn như vậy sẽ nhanh hơn chút...